Thursday, April 16, 2009

Quyền được chết...



Có thói quen thích đi ăn một mình yên tĩnh, nên mỗi khi vào nhà hàng Lu thường chọn một bàn khuất trong gốc để tránh ồn ào. Một tuần trước đây, thói quen này đã cho Lu chứng kiến được câu chuyện tình bò 7 món ở một nhà hàng Vietnam.

Bàn bên cạnh là một cặp nam nữ sồn sồn, anh chị vừa chén vừa tâm tình rất chi là tâm đầu í hợp. Mặc dù không mún là người tò mò, nhưng câu chuyện đời tư ấy cứ đều đều theo những cuốn bò lá lốt, nướng vĩ thâm nhập vào tai và mồm của Lu.

...

-Em bít ko? ngày ấy anh thật sự là chán nản, chỉ mún chít đi cho roài!

Ngưng một chút để tớp miếng thịt nhúng dấm cho vào mồm, bằng chiếc đũa của nàng, chàng lại típ tục.

-Anh thấy đời ko còn gì để mà đáng sống nữa, anh quên mình trong rượu, anh mún rượu cho anh một cái chít thật êm sau một đêm say khướt.

Ngừng lại để thở dài, và để cho típ miếng thịt bò nấu cháo vào mồm, bằng chiếc muỗng của nàng, chàng lại típ tục.

-Kết quả của những lần quên mình vì rượu triền miên đó, đã đưa anh đến bệnh viện cấp cứu vì lủng bao tử. Trời ơi! lúc đó anh ko còn mún chít nữa, vì các bác sĩ soi cây vào bao tử anh, như soi ruột heo đau ko chịu nổi. Xuất viện ra về anh thề với lòng là từ nay ai nhắc đến chết thì người đó là kẻ thù của anh.

...

-Anh bít ko? ngày ấy em tưởng như đời mình ko còn gì để mà lưu luyến nữa.

Ngừng lại một chút để mớm miếng thịt vào mồm chàng, bằng chiếc đũa của mình, nàng thở dài típ tục.

-Em chán sống, và cảm thấy đời vô vị khi tình yêu ko còn. Em bỏ mặc con em để lang thang những đêm vô định tìm quên. Cuối cùng, em quyết định tự giải thoát bằng một lọ thuốc uống quá liều.

Ngừng lại một chút để cho thìa cháo vào mồm chàng, bằng chiếc muỗng của mình, nàng thở ra típ tục.

-Đó là cái ngày kinh khủng nhất trong đời em. Gia đình đưa em vào bệnh viện cấp cứu bị các y tá và bác sĩ chửi lên chửi xuống anh à. Họ bảo rằng, thuốc men đâu mà lo cứu những trường hợp chết vớ vẩn như vầy. Có cái mạng mà cũng không bít quý!

Ngừng lại một chút cho thêm miếng rau vào mồm chàng, bằng chiếc đũa của mình, nàng lại típ tục.

-Chúa ơi! em chưa bao giờ mún sống như lúc ấy. Họ súc ruột em như ruột heo vậy, em bầm vập đau đớn ko thể tả nổi. Sau khi xuất viện về nhà, nhìn ánh mắt trách móc của gia đình, và của con em thì em sực tỉnh. Từ đó về sau ai nói đến tự vận được coi là kẻ thù của em.

Ngừng lại một chút để mĩm cừi hạnh phúc, hai con chim vàng anh lại hót thỏ thẻ.

-Bây giừ anh thấy đời thật là đệp khi gặp được em!

-Uhm, em cũng thấy là mình đã làm việc điên rồ ngớ ngẩn. Bi giừ em mới hỉu rõ rằng hạnh phúc của em là có được anh!

...

Ặc, ra là những chuyện vớ vỉn trong film tình củm té lên té xuống, lại bị ảnh hưởng thật đến nhiều người vậy a cả nhà ơi?

Cha mẹ sinh ra ta đã khó, nuôi khôn lớn là cả một công lao cực khổ ko gì so sánh nổi, thế mà...có những người chỉ vì một tí ko vừa í trong cuộc sống đã vội mang nó đem đi cầm cho thần chít!

Cuộc đời họ chưa làm gì có ích cho xã hội, cho gia đình, con cái và bản thân, thế mà...họ lại đem mạng sống ra oánh đu với diêm vương!

Không hỉu họ có bít rằng có những người cố gắng tìm một miếng ăn thoai để khỏi bị chít đói? Có những người cố gắng chống chọi với những cơn bệnh ngặt nghèo ung thư chỉ để mong được sống? Và có những cái chít đau thương vì tại nạn thiên tai, mà những kẻ bất hạnh phải hứng chịu.

Cái quý nhất của bản thân là sự sống cha mẹ ban cho mà họ ko bít quý, thì mong gì họ quý những điều khác hơn nữa hỉ?

Có nên chăng có một bộ luật "quyền được chết?". Lu học lịch sử xưa khoái nhất bộ luật của Hammurabi thời kì Babylon.

Đó là, "ai oánh ta bên trái, ta có quyền oánh lại bên mặt họ"..."ai móc ta một mắt, ta có quyền móc lại họ một mắt". Một bộ luật tuy hơi rừng nhưng rất chi là sòng phẳng.

Có lẽ nên đề nghị cho ra đời một bộ luật mới, "ai mún chít thì cứ để cho họ chít. Ai mừ có hành động cứu cấp, cứu sống thì sẽ được cho chít theo lun, vì đã mần việc phí công sức lao động của xã hội"

No comments:

Post a Comment