Thursday, April 29, 2010

HÍP VÂM (3)


Hôm đó, có việc cần phải đi về miền tây người đàn ông đã ghé qua bến phà Cần Thơ.

Nhìn hàng quán bày bán thức ăn, ông chợt nhớ đến cô gái không may của một năm trước. Cô nói rằng, nhà ở quanh khu vực bến phà và có mở một tiệm bán hủ tiếu. Sẵn ý định muốn biết bây giờ cô ra sao nên ông tìm đến đó để dùng bữa trưa.

Vừa bước vào quán ông đã nhận ra ngay cô gái. Dáng vẻ của cô nhìn khá hơn một năm về trước.

Ngồi vào bàn, ông cất tiếng gọi thức ăn. Nghe tiếng khách kêu cô tươi cười đi tới, khi nhận ra đó là ông thì nụ cười của cô chợt tắt đi. Mặt lạnh tanh cô hỏi.

-"Chú ăn gì?"

Người đàn ông hơi bỡ ngỡ khi thấy thái độ lạnh nhạt, nhưng vẫn chào hỏi.

-"Cháu dạo này ra sao, có khỏe không?"

Cô đáp gọn lõn.

-"Tiệm buôn bán cũng bình thường, chú ăn gì?"

Thấy cô không mặn mà tiếp chuyện, ông trả lời.

-"Cho chú một tô hủ tiếu"

Vài phút sau cô mang tô hủ tiếu đặt trước mặt ông rồi êm lặng quay đi.

Vừa ăn ông vừa quan sát thái độ của cô gái, có vẻ như cô không nhận ra ông.

Bất chợt, từ nhà sau có một đứa bé khoảng 4, 5 tuổi chạy ra kêu tíu tít.

-"Má!...má!"

Cô bế đứa nhỏ đùa với nó, và không một lần nào để mắt đến ông khách đang ăn trong quán.

Cảm thấy không nên nấn ná, người đàn ông cất tiếng gọi tính tiền.

Cô không quay lại chỉ gọi với ra nhà sau.

-"Ra tính tiền khách kìa!"

Lẳng lặng bỏ tiền lên bàn, không nói tiếng nào người đàn ông rời khỏi quán.

Tô hủ tiếu vẫn chỉ mới vơi một nửa...

...

Đêm đó về đến nhà, người vợ đã hỏi ông.

-"Anh có ghé thăm con nhỏ không? nó dạo này có khỏe không?"

Ông trả lời.

-"Cô ấy khỏe, nhưng anh không gởi lời hỏi thăm của em đến cô ấy được."

Người vợ ngạc nhiên.

-"Sao vậy?"

Ông bâng quơ như nói một mình.

-" Giúp người đừng bao giờ đòi hỏi người ta phải nhớ ơn mình..."

Người đàn ông trong câu chuyện là ba của Lu.

Năm đó Lu khoảng 12 tuổi, vào cái đêm ba Lu mang cô ta về nhà thì Lu vẫn còn thức chờ ba Lu đi tỉnh về. Lu vẫn nhớ hoài cái vẻ thiểu não của người phụ nữ đó. Nhớ lúc cô ta ăn tô mì gói vừa ăn vừa thút thít.

Có lẽ đó là gói mì ngon nhất trong đời cô ta, vì đã được ăn khi biết mình còn sống. Nếu đêm đó ba Lu không dừng lại cứu cô ta, bây giờ có thể gọi là bà ta vì đã già rồi, thì Lu nghĩ bà ta đã thành ma lơ lửng không mồ mã. Ba Lu giải thích rằng, có thể bà ta lo sợ gia đình chồng biết và muốn giử tiết hạnh.

Nhưng cả nhà ơi, có bao giờ cả nhà đi lấy tiền ăn của người đã cứu mạng sống mình không? Lu nghĩ tô hủ tiếu ba Lu ăn lúc đó là tô hủ tiếu nhạt nhất trong đời ông.

Lu chọn tấm hình trên để làm minh họa vì...Lu nhớ đến câu "cứu vật, vật trả ơn..."

HÍP VÂM (1)
HÍP VÂM (2)

Tuesday, April 27, 2010

HÍP VÂM (2)

Cô gái giật mình thoái lui ra cửa khi nhìn thấy trong nhà không có hàng hóa gì, ngoại trừ một nhóm đàn ông lừ mắt nhìn mình.

Không để cho cô kịp phản ứng, họ nhào tới túm lấy tóc cô ghì lại. Khi túi xách đựng tiền bạc và giấy tờ tùy thân bị giựt đi, cô la to.

-"Các người làm gì vậy? cứu tôi!...bớ người ta...cướp! cướp!"

Một tên táng mạnh vào mặt cô, rít lên.

-" Mầy la hả? la nè...cho mầy la nè!"

-"Bốp! bốp!"

Hắn đánh tới tấp làm cho cô ú ớ không la lên được tiếng nào. Cô gái còn đang xây xẩm lảo đảo vì bị ăn đòn thì cả bọn nhào đến lột hết quần áo cô ra. Lúc này thì cô hoảng sợ khi hiểu họ muốn làm gì, cô la khóc vùng vẫy.

-" Hu hu...mấy ông lấy tiền rồi thả tui đi đi, tui lạy mấy ông..."

-"Bốp!"

Một cái táng như trời giáng kèm theo tiếng gầm gừ.

-"Con quỷ cái! mày mà còn la nữa là tao giết mày chết...ở đây đồng trống không ai nghe mày la đâu!"

Vừa nói hắn vừa lôi xốc cô lên gường. Những tên khác cùng xúm đến, cả bọn đàn ông như điên lên, thay phiên nhau dở đủ trò thú tính. Cô kinh hoàng oằn người chịu đựng đám người đang lên cơn động đực.

Vài giờ sau...

Hình như đã bắt đầu no nê bọn hắn bỏ mặc cô nằm lõa lồ trên gường, đứa đi hút thuốc đứa lăn ra ngủ. Cô gái gần như đi không nổi, đầu óc lơ mơ, nhưng ý thức sống còn khiến cô ráng bò dậy năn nỉ.

-"Cho tui đi tiểu một chút...tui không nhịn được nữa..."

Tên này nhìn tên kia dọ ý, một đứa khoát tay nói.

-"Ra ngoài hè có chỗ đi tiểu đó, nhanh lên rồi vô đây!"

Hắn quay sang trả lời với những đứa khác.

-"Cho nó đi rửa ráy đi, nó trần truồng thế thì trốn đi đâu được!"

Trên người không một mãnh vải cô lê bước ra ngoài hè. Thời may, cô nhìn thấy một chiếc sơ-mi đàn ông treo vất vưỡn ở phía cửa ra vào. Chụp vội cái áo khoác vào người, chân đất, cô băng qua bờ ruộng chạy ra phía đường lộ. Không dám lao thẳng ra đường vì sợ bọn đàn ông nhìn thấy bắt lại, cô núp mình trong bụi cây và cầu xin có người nào đó đi ngang qua. Có lẽ ông trời muốn cứu người, vài phút sau người đàn ông đang chở cô trên xe đã đi qua con đường vắng đó.

Nỗi lo sợ bớt dần khi người và xe đã vào đến khu vực đông đúc nhà dân. Người đàn ông cẩn thận dừng lại nơi có ánh đèn sáng để cô yên tâm, lôi từ trong túi xách tay ra một cái quần tây, ông nói.

-" Cháu mặc tạm vào đi, về nhà chú lấy đồ của thím cho cháu thay. Cháu không mặc quần vào đến thành phố người ta thắc mắc thì không tốt."

Về đến nhà đã hơn 11 giờ đêm, ông gọi vợ mở cửa. Người vợ ngạc nhiên khi thấy phía sau xe chồng là một cô gái mặt mũi bơ phờ. Ông nói nhỏ vài câu với vợ, bà nghe xong liền dẫn cô vào nhà kêu người làm nấu nước nóng cho cô tắm, và đưa vài viên thuốc aspirin uống tạm. Lúc này mặt mũi cô trông đã có chút thần sắc.

Người vợ nấu một tô mì gói mang ra.

-"Cháu ăn tạm đi, khuya quá nên hàng quán đóng cửa hết rồi."

Lúc này cô mới nhớ cả ngày chẳng có được ăn gì, cô ăn như nuốt, rồi bất chợt lại khóc thút thít. Như tủi thân, Cô nói lí nhí trong miệng.

-"Cháu cám ơn chú nhiều lắm, hôm nay không có chú thì cháu chắc không biết có còn giử được mạng với bọn nó không."

Sáng hôm sau, người đàn ông đưa cô ra bến xe mua vé cho cô về lại miền tây. Ông đích thân đưa cô lên xe đò, và chờ cho đến khi xe chạy để biết chắc cô đã an toàn về lại nhà.

Bẳng đi một năm, có việc đi ngang qua bến phà Cần Thơ, ông đã gặp lại cô gái...

(còn tiếp)

HÍP VÂM (1)

...

Bi giờ thì Lu của cả nhà phải đi khò đây...mai còn mần việc kiếm cơm. Cả nhà đọc cho kỹ lưởng ha vì đây là chuyện có thật. Ngày mai kể xong thì Lu sẽ hỏi cả nhà trả lời cho Lu một câu, bình lựng chính xác, xem cả nhà nghĩ gì ha?

Sunday, April 25, 2010

HÍP VÂM (1)


Đã hơn 9 giờ đêm, con đường quốc lộ tối đen vì thiếu ánh đèn đường.

Người đàn ông giử chặt tay lái, mắt nhìn thẳng con đường mù mờ trước mặt. Ông cố gắng lái nhanh hơn, để có thể về đến nội thành trước giờ giới nghiêm. Càng về khuya con đường càng vắng.

Ông ta cẩn thận cho xe chạy giửa lộ, đề phòng những bất trắc có thể xông ra từ hai bên bờ ruộng. Đến một ngã quanh, đường lởm chởm dằn xóc nên ông cho xe chạy chậm lại. Đang chăm chú lách xe tránh ổ gà, từ bụi rậm ven đường có bóng người xông ra lao về phía ông.

Chiếc xe lảo đảo vì thắng gấp khiến ông hốt hoảng quát to.

-"Làm cái gì vậy?... làm gì chận xe của tôi?"

Bóng đen giử chặt đầu xe máy, cất tiếng thì thào.

-"Chú! chú! đừng la to...chú cứu cháu!!!"

Người đàn ông bình tĩnh lại, nhận ra đó là tiếng nói của phụ nữ.

Dưới bóng tối lờ mờ là một cô gái khoảng độ 26 ngoài, vẻ mặt hớt hải tóc rối bù. Trên người cô chỉ khoác hờ mỗi chiếc áo sơ-mi đàn ông to đùng, bên dưới không có mặc quần.

Cô cất giọng van xin.

-"Chú chở con đi khỏi chỗ này đi chú! tụi nó bắt được con thì chắc con chết!"

Ông còn đang phân vân e ngại, bất chợt, từ đám ruộng xuất hiện một nhóm đàn ông tay cầm gậy chạy về hướng cô gái.

Nhìn thấy họ, cô hốt hoảng ôm chặt lấy ông và leo lên ngồi sau yên xe thúc giục.

-"Chạy đi chú! tụi nó ra tới là giết hết chú cháu mình đó. Chú chạy nhanh đi!"

Người đàn ông hiểu được sự nguy hiểm nên đã rồ ga lao xe đi. Đám đông tức giận quăng bừa đá và gậy phía sau lưng họ.

Vẫn ôm chặt lấy ông, trên con đường đi về nội thành, cô gái vừa khóc vừa kể lại câu chuyện tai nạn của mình.

Từ miền tây lên thành phố mua hàng mang về bán, cô cho biết, gia đình cô có một tiệm hủ tiếu ở gần bến phà Cần Thơ.

-"Mọi khi, cháu đi với bà chị họ...lần này chỉ bận nên...hic..."

Người đàn ông vẫn êm lặng lái xe, ông cố lắng nghe tiếng được tiếng mất lẫn trong tiếng khóc của cô.

-"Lần đầu tiên cháu lên Sài Gòng mình ên...hic...họ bảo cháu là chỗ đó có hàng rẻ...hu hu...cháu đâu có ngờ..."

Tiếng của ông cắt ngang.

-"Sao lúc đó không la lên cầu cứu?"

Cô tức tưởi.

-"Hu hu...vào trong nhà rồi cháu mới biết có tới...năm sáu thằng lận chú ơi..."

(còn tiếp)

----

Nu của cả nhà đi khò một phát ZZZzzz...mai còn phải mần việc, sẽ kể tiếp ha. Chuyện này có thật đấy!

Saturday, April 24, 2010

THIÊN THỜI, ĐỊA LỢI, NHÂN HÒA...


Thứ Sáu vừa qua, công ty của Lu tổ chức party.

Cả nhà có thấy mí ku mang mắt kiếng đen không? bọn hắn đều là boss nhớn cả. Ngày thường thì nhân viên nghe lời boss, nhưng vào những ngày này thì boss phải phục vụ lại cho nhân viên. Đây là cách thể hiện lòng quan tâm một năm chỉ có vài ngày thế này thôi. Một ku boss đang làm osin mang tạp-dề tiếp thức ăn cho bà con.

Ku này là tổng giám đốc mới về công ti của Lu nhậm chức được 4 tháng. Hắn là ku tổng trẻ nhất trong lịch sử của building nơi Lu làm việc, mới 33 tuổi thôi. Ngày đầu tiên về tiếp ấn thì hắn đã tuyên bố với toàn công ti rằng, "tôi tuy trẻ nhưng tôi có kinh nghiệm làm tổng giám đốc đã 7 năm hơn". Xem tiểu sử của ku tổng thì thấy hắn nói không ngoa, mới 33 tuổi nhưng đã có vợ con rồi, và nổi tiếng là người giỏi điều hành kinh doanh.

Cả nhà đã nhận ra ai rồi chứ? lính Ấn của Lu lúc nào cũng nổi bật giữa đám đông.

Bọn hắn làm nên một đội hình kỹ thuật viên thật là bảnh, làm việc siêng năng, có trách nhiệm, có tay nghề cao, và đặc biệt là có được Lu xinh xắn, bụ bẫm, và ma lanh của cả nhà cầm đầu.

Ku này chuyên về thiết kế máy móc network cho DataDomain. Hắn là người Miên, cả gia đình đều bị Pôn-Pốt giết hết trong thời kỳ cáp duồn. Hắn thoát chết trốn sang Pháp du học, sau đó định cư ở Mỹ. Bây giờ nhắc đến gia đình, hắn nói vẫn còn bị ác mộng.

Cả nhà có thấy em tóc vàng kiểm tra chất lượng của team Lu không? em ấy nổi bật với blonde hair và áo trắng, đang ngồi chờ tuyên bố nhận thưởng team xuất sắc.

Bi giờ thì tới giờ phút vinh quang đây cả nhà ạ. Ku boss bắt đầu xướng tên đội hình đẹp nhất, thành tích xuất sắc nhất. Không cần kể lể khoe khoang chi nhiều, cả nhà cũng thừa biết team của Lu làm việc giỏi và kiếm tiền ngầu như thế nào trong mấy tháng cuối năm rồi.

Thú thật với cả nhà, Lu tin chắc lần này vé hạng nhất không thoát khỏi tay Lu đâu. Tính Lu hay tự tin thế mà, vì câu "THIÊN THỜI, ĐỊA LỢI, NHÂN HÒA" thì Lu đã có được NHÂN HÒA và ĐỊA LỢI trong tay rồi. Thế nhưng...lại chữ nhưng, lần này THIÊN THỜI không tới cả nhà ạ. Team của Lu đã hụt giải, có một team khác cũng đạt doanh thu tháng cuối năm là 500,000 dollars.

Bên nớ tuy bắt cùng con số nhưng lại vượt qua mũi bên Lu đẹp mắt vì...$500,000 của bên nớ đã trừ tất cả các chi phí, con số $500,000 là tiền lợi nhuận tìm được. Bên Lu thì chưa trừ tiền labor, tiền vật liệu, và tiền chi phí linh tinh...hu hu... :((

Người mang lại thắng lợi cho team bên nớ chính là ku boss cũ của Lu, hắn là người cùng Lu ngày đầu tiên đi sang công ti bạn để nhận về project Datadomain, Lu đang take care hiện nay. Ku ấy nổi tiếng là một manager build project rất thành công.

Xem ra chử thành công đôi khi nó ở trong tầm tay mình đó, nhưng rồi nó lại rơi rớt đi cả nhà ha? cũng có một chút buồn khi cố gắng của mình đã không vượt qua được những thèng ku quá giỏi khác.

Nhìn người ta lĩnh thưởng, Lu chỉ tự nhủ rằng phải cố gắng nhiều hơn tí nữa. Tuy nhiên, vị giác lúc đó hơi chua...chua vì tay mình với chưa tới!

Thursday, April 22, 2010

CÚT BẮT

Hôm qua người bảo tôi
Ta chơi trò cút bắt
Người lúc la lúc lắc
Đố tôi bắt được người

Nhoài người tay tôi với
Thoắt người biến thành thơ
Từng lời tơ rơi...rơi...
Phơi bóng người đâu đó
Lúc như có như không...

...Có?...có?...không?...không?
Không như có!

...Không?...không?...có?...có?
Có cũng như không!

(cóc của Lu)

EM TÔI ĐÒI THƠ...


Em tôi đòi thơ
Đòi hồn nhiên như đòi món quà buổi chợ
Lúng túng tôi mừng
Vì vụng dại tôi ghép vần mà có được em là kẻ nặng lòng ưng!

Thơ cho em không có những vần say
Chẳng nắng mưa thẫn thờ chợt đi chợt đến
Chẳng những phút giây bối rối, ngại ngùng, ấp úng
Không những bước chân e ấp ngập ngừng

Thơ cho em tôi gửi em con đường tôi đi
Đến xứ sở của em êm đềm
nơi tuần qua vội vàng tôi ghé
vội vàng đến độ chẳng kịp nhìn ra
những cơ hội thần tiên
cuộc sống ban cho mỗi thành viên nơi đó

Tôi chỉ nhớ
Ngăn ngắt bầu trời xanh
không gian như đầy hương trời gió biển
Ngăn ngắt những rặng cây xanh
xôn xao gió khe khẽ rủ rỉ, rì rào
Nơi có những loài cây tôi chẳng kịp biết tên
Nơi có những màu lá sắc hoa tôi chẳng muốn quên
Bừng lên một sức sống
Nơi có những con người hồn nhiên
Nơi có những con người sống chân thực với đúng nghĩa trái tim
Cả lúc nói cười, cả khi cáu gắt
Nơi tôi đã ngồi cả giờ nhìn những chiếc máy bay cuối chiều quay về bến đỗ
Để tôi thấy tôi đi tìm chính mình
Tôi tin xứ sở của em là vùng đất của những ước mơ
Của những người có vấp ngã cũng sẽ biết đứng lên đầy kiêu hãnh
Mỉm nụ cười của kẻ triệu phú của lòng tin
Ngẩng đầu bước tiếp

Hãy gạn lọc lấy cho mình nét đẹp của vùng đất của em!

Sunday, April 18, 2010


-----

he he...Lu post lên bài thơ của người bạn send cho Lu khi trên đường xuyên trời và đất ;))

Thursday, April 15, 2010

NỰC!



Cả nhà thân yêu...

Lu của cả nhà đang rất chi là bực bội...bực đến mức chẳng muốn blogging để viết cái gì cả. Không có gì khó chịu cho bằng bị quấy nhiểu cả nhà ạ.

Bên Việt Nam Lu không biết gọi đây là tình trạng gì? nhưng ở Mỹ thì có thể gọi police bảo rằng.

-"a-nô..a-nô...tớ đang bị sexual harassment!"

Cả nhà thông cảm cho Lu nợ lại chưa kể chuyện được héng, bực thế này thì mất hứng rồi. Lu rất...rất là ngạc nhiên rằng tại sao Lu đã lên tiếng bảo đừng quấy nhiểu rồi nhưng không chịu hiểu? thời buổi này là sang thế kỷ 21 rồi, có phải còn thời đồ đá đâu cơ chứ? mức độ giử lịch sự của Lu có giới hạn thôi, hôm nay bực quá nên phải viết ra.

Vài chử cho cả nhà hiểu rõ tình cảnh phụ nữ thế cô của Lu đang gặp nạn vậy thôi. Lu của cả nhà đang bị ức hiếp đấy...

Gruuu...gruuuu...

Sunday, April 11, 2010

XÓM VEN SÔNG (1)

Gâu...gâu...gâu...grừư..grừ..ư...
Xịt...xịt...xịtttt!

Tiếng chó sủa ỏm tỏi kèm theo bước chân nặng nề của hắn dậm thình thịch lên cầu gỗ, đã mở đầu cho một ngày mới ở xóm ven sông.

Tiếng "xịt" của hắn chỉ khiến mấy con chó tru tréo to hơn. Vài câu chửi rủa bâng quơ được vất ra từ những căn nhà gỗ.

-"Đồ chết bầm! ngày nào cũng chọc cho chó sủa!"

Người to đậm, phục phịch, vẻ mặt đờ đẫn vì uống rượu quá nhiều, hắn làm nghề đạp xe ba gác mướn ở chợ, sống một mình trong căn nhà xập xệ cuối xóm. Mỗi ngày, khi trời còn chập choạng chưa sáng hẳn, hắn đã lê tấm thân nặng nề đi kiếm cơm. Lần nào cũng thế, chó nghe hơi của hắn đi qua thì lại sủa um lên. Người ta nói, có lẽ hắn chén thịt chó quá nhiều, ngày nào hắn cũng nhậu vài xị ở quán cầy tơ, nên đã bị âm hồn của chúng bám theo ếm quẻ.

Dân xóm ven sông có thói quen dùng giờ hắn bị chó sủa thay cho tiếng gà gáy hừng đông.

Xóm ven sông là hai dãy nhà nối liền nhau tạo thành một nhánh vòng cung như hình chử U. Dãy nhà đầu đông, nơi được kết thúc bằng căn nhà nhỏ cuối xóm của hắn, trông rất cũ kỹ tồi tàn. Ngược lại, những căn nhà đầu tây lại khang trang và rực rở đầy ánh đèn màu quyến rũ. Nơi đó, hắn chưa một lần đặt chân tới, mặc dù chỉ cách nhau có cây cầu gỗ.

Cái xóm ấy chỉ hoạt động nhộn nhịp khi ánh nắng đã mờ dần ở hướng tây. Mỗi buổi chiều, sau khi làm vài xị ở quán thịt cầy, hắn vội vã về nhà để bắt đầu cuộc sống về đêm với những người ở khu xóm tây. Thật ra là hắn chỉ sống bằng mắt thôi, hắn thường ngồi rình lén qua ô cửa sổ.

Dưới ánh đèn màu mờ ảo, bóng đàn bà lượn qua lượn lại thật hấp dẫn, hai con ngươi của hắn như muốn nứt toẹt đi vì cố căng ra mà nhìn. Hắn mơ một ngày có thật nhiều tiền, để có thể vượt cây cầu gỗ sang đó sống một đêm nhất dạ đế vương.

Hắn tự đặt tên cho xóm tây là "xóm sung sướng"...

(còn tiếp)

Friday, April 9, 2010

XÓM VEN SÔNG

My new drawing, XÓM VEN SÔNG, post tranh minh họa cho bài essay lên làm cục gạch trước, từ từ rồi sẽ kể chuyện.

Sunday, April 4, 2010

TỘI LỖI?

Tín ngưỡng là một điều khó giải thích. Có người tu trong tâm, có người tu cái miệng, và cũng có người tu để thành thánh.

Từ bé Lu ở chùa, Lu cạo đầu ba vá, Lu ăn chay, Lu tụng kinh gõ mõ. Nói chung, Lu đã từng có chân tu đấy cả nhà ạ. Nhưng con giống cha thì nhà có phúc, ba Lu hoàn tục vì nợ đời chưa dứt. Còn Lu nghỉ tu vì cứ mơ màng nhìn trời thấy chim bay, nhìn rừng thấy hoang dã, thế là máu giang hồ phiêu lưu ký không cho phép Lu sáng mõ chiều kinh.

Từ ngày Lu nhớn nhớn rồi thì hầu như Lu chẳng bao giờ đi chùa xin khấn gì cả. Lý do, lúc bé Lu thành tâm gõ mõ và xin xỏ nhiều lắm, nhưng phật chẳng cho gì cả nên bi giờ Lu biết rằng có xin cũng không được. Đôi lúc Lu có theo bạn bè đi chùa chỉ là muốn tìm hiểu về kiến trúc lịch sử thôi.

Tín ngưỡng tự bao giờ nó đã ở trong tâm của Lu, không làm hại ai, không sống lừa lọc là tu tại tâm rồi. Đây là lời của ba Lu dạy đấy nhá. Ba Lu, tuy bỏ đạo hoàn tục lấy vợ, có bị hơi nhiều đờn bà thích, nhưng ba Lu là người đàn ông có trách nhiệm và rất tốt.

Một bằng chứng hay nhất là ba Lu đã dám mang về nhà nuôi một lúc ba đứa con nuôi. Ông đứng tên khai sinh họ của ông và nuôi cho ăn học nên người. Lu nghĩ, nếu ba Lu không mang những đứa trẻ đó về nhà thì...có đứa chết vì kiến cắn ở ngoài đường khi mới sinh có mấy ngày, có đứa vào viện mồ côi không ai thừa nhận. Có đứa...nói chung là tương lai rất đen tối đấy. Người ta nói, công sinh không bằng công dưỡng.

Lu nói dài dòng thế vì tuần này là giỗ của ba Lu. ông mất đã hai năm rồi. Bên nhà làm giỗ Lu không về được vì công ty bận rộn. Nhưng Lu cũng phải làm gì đó cho ba Lu vui, Lu đi chùa xin sư đọc kinh cầu siêu cho ông. Lu nhớ lúc ba Lu còn sống hay kể rằng, ngày giỗ là ngày người mất sẽ về nhà thăm con cháu cùng ăn bữa cơm với gia đình.

Lu cũng muốn ba Lu ăn cơm chung với Lu, cho dù một năm chỉ có một ngày thôi. Nhưng có vấn đề cần suy nghĩ cả nhà ạ. Đám lính Ấn của Lu không chịu ăn mặn thì ba của Lu lại không thích ăn chay. Ba Lu chỉ thích ăn beef steak, nếu cho ăn chay ông sẽ bỏ cơm và không chịu ăn gì cả. Chiều nay Lu vào chùa gặp sư.

-"Sư à, tuần này là giỗ của ba con. Con muốn nhờ sư cúng cầu siêu."

Sư trả lời.

-"Không thành vấn đề, con nhớ mua hoa quả mang đến rồi nhà chùa làm mâm cơm cúng cho ông cụ"

Lu dò dẫm.

-"À...nhà chùa không cần làm cơm cúng cho ba con đâu."

Sư ngạc nhiên.

-"Sao vậy? con không muốn cho ông cụ về ăn bữa cơm à?"

Lu nói nhỏ vào tai sư.

-"Sư này, đừng bày vẽ chi chuyện cơm nước, con sẽ mua bò bảy món kèm với soup vi cá mang vào cho ba con ăn. Lúc còn sống ông già con chỉ thích ăn thế thôi à!"

Sư nhìn Lu với ánh mắt kinh hoàng như vừa gặp satan, miệng kêu rối rít.

-"Mô phật! mô phật! tội lỗi...tội lỗi con à!"

Hà...nếu Lu cúng mặn thì Lu mang tội phá giới nhà chùa, nhưng cúng chay thì Lu mang tội làm cho ba Lu buồn.

Xem ra ẩm thực không những bị xung đột trong vấn đề đa sắc tộc, mà trong tín ngưỡng cũng thế cả nhà ạ.

Saturday, April 3, 2010

THÀNH CÔNG

Người ta nói, ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật, lãnh lương Mỹ, cũng hơi bị đúng. Chiều thứ Sáu cả team của Lu đã chén Chinese buffet.

Trưng cầu ý kiến chán chê Lu nói với boss, nhà hàng Tàu dễ chọn thức ăn cho cả Mỹ, Việt, Ấn, Phi, Lào. Cả nhà nhìn xem bọn hắn đủ sắc dân thế này đây.

Em bên tay trái là người Mexico, kiểm tra chất lượng sản phẩm. Em bên tay mặt là Việt Nam, phụ trách việc hoán đổi vật liệu hư hỏng. Em chính giữa mặc áo hoody trắng, cột hai cái đuôi gà là em Nu của cả nhà.

Ku Mỹ trắng đang đứng cười toe toét là khách mời. Ông già Noel râu ria trắng phỗng phao tay xâm hình xem ngầu thế chứ là manager chuyên phụ trách quality control. Ku râu mép đậm người Spanish là phó tổng giám đốc của công ti Lu.

Bà con tự đi lấy thức ăn.

Có nhiều bar, tha hồ chén mặn hay chay.

Cả nhà thấy không? dân tộc nào ngồi theo dân tộc đó. Hai ku Ấn chén một bàn.

Bàn này thì hai Phi một Lào.

Một Ấn, một Phi.

Ku Ấn này là cánh tay mặt của Lu nè, mỗi khi Lu đi về Việt Nam nghỉ phép thì hắn mần quản gia. Một năm trước Lu chọn một ku Việt Nam, nhưng sau hai tuần về Việt Nam quay lại làm việc thì hắn đã mắc lỗi quá nặng. Một con máy hắn cho người sent đi Nhật mà không chịu xem xét kỹ lưỡng. Kết quả khách Nhật trả về, và chửi tưng bừng cả năm chưa giải quyết xong.

Ku Ấn này tính tình điềm đạm, kỹ lưỡng. Điều gì không chắc thì hắn hỏi Lu chứ không tự quyết. Hắn có đứa con gái đang học bác sĩ. Entry về bò thần Nandi là do con gái của hắn gởi thông tin cho Lu. Lu hỏi thì hắn ú ớ chả biết gì cả, con gái sinh tại Mỹ mà lại giỏi nguồn gốc hơn cả bố nó ;))

Ku người Phi ngổi phía sau Lu là planner, người làm việc ăn ý nhất với Lu. Hắn giỏi nghiệp vụ, thuộc dạng tuổi trẻ tài cao vì mới có 30 tuổi mà đã một vợ hai con rồi. Thèng con trai của hắn đã 7 tuổi, có nghĩa là hắn ham vui lúc mới 23.

Ku này người Phi, phụ trách việc quăng bỏ vật liệu đồng nát điện tử cho team.

Ku này Mỹ trắng chuyên trị về software của team.

Bà chị lớn tuổi chưa chồng ngồi cạnh Lu đấy, cả nhà lưu ý là chân mày của bà ấy đã vẽ lại đầy đủ. Hôm nay vết thương của bà ấy lành rồi cũng ko xấu xí cho lém ;))

Người đang đứng sau lưng ông phó tổng là boss trực tiếp của Lu, người Phi. Hôm nay ông ấy vui lắm vì thành công của team, nhưng cũng là ngày cuối ông take care Data Domain. Đầu tháng boss nhớn đổi ông ấy sang phụ trách một project mới ở building khác.

Bữa ăn của Nu, cả nhà có thấy con dao cắm sâu vào ổ bánh mì đen không? Đây là dấu hiệu hạ quyết tâm cho đợt hàng sẽ tiếp tục oánh vào tháng này đấy. Lu đã dời ngày nghỉ lại, vì khách lại đưa thêm một big order mới cũng y chang như thế, và phải hoàn thành ngay trước cuối tháng Tư này.

Goal tiền vẫn duy trì như cũ, Lu không cho tăng lên, mức làm việc cũng như cũ. Tuần này mấy ku có quyền nghỉ phép đưa vợ con đi chơi, sau đó tập trung lại mang bàn chải vào công ti oánh răng tiếp.

Team sẽ làm việc liên tục trong hai tuần, mấy ku thoải mái lĩnh lương double, và phải bảo đảm hàng ra đúng thời hạn. Chỉ cần lần này bọn hắn lập lại kỷ lục thì từ nay team của Lu sẽ free, không cần có boss đứng đở đầu nữa.

Chart tiền trong tháng đã vọt thẳng lên như pháo thăng thiên, nhưng Lu muốn lần thứ nhì sẽ là lần khẳng định cho boss nhớn thấy rõ khả năng của bọn hắn. Và tương lai không phải chỉ một lần mà sẽ duy trì như thế mãi.

Cách làm việc của mấy ku đã cho thấy đến lúc nên gở bỏ đi bộ máy chỉ huy không cần thiết bên trên. Mức điểm khách hàng grade cao nhất là 5, tháng rồi bọn hắn đã ẳm được con số 4.5...sau vụ 500,000 dollars này bọn hắn có thể xứng đáng hai lần 5 chứ không phải là một. Không có mấy ku siêng năng giỏi thế này thì team của Lu chẳng làm nên được thành tích.

Suy cho cùng thế giới này vẫn thuộc về người đàn ông làm chủ.

Khoe với cả nhà về team của Lu tí xíu rồi Lu đi oánh tạ mí lại bơi lượn cho phẻ đây. Lu chưa muốn gáy bi giờ đâu, đợi cuối tháng Tư xong hợp đồng gáy ò ó o một lần luôn. Mà là Lu sẽ gáy ở kem Tràng Tiền và khu phố cổ ấy nhé ;))