Thursday, April 2, 2009

Ai mua trăng...




Tối nay lò mò nghe nhạc để xem có tí tí gì hay mừ vẽ ko, thì Lu gặp bài Hàn Mạc Tử của con nhạn trắng Gò Công Phương Dung.

Bài nhạc nghe hay hay, nên Lu tò mò lục lọi thêm thì thấy hơi bị bất ngờ. Không ngờ thơ của Hàn Mạc Tử lại hay thế. Cái cách ông ta dùng từ, cách đặt câu thơ sao mà hay!

Lời thơ thật sâu sắc mà buồn buồn. Hầu như mỗi bài là một sáng tạo mới ko có sự trùng lập dễ gây chán.

Càng tìm hỉu nhìu thì Lu càng ngạc nhiên ko ngờ có những người sinh ra như chỉ để làm thơ như người đàn ông này.

Chơi với chử nghĩa là một điều ko dễ làm, vì đa số rất dễ rơi vào lối mòn ko sáng tạo. Nhưng có những cái đầu lại bít sáng tạo kì lạ như thế này, hay!



Ai mua trăng, tôi bán trăng cho
Trăng nằm im trên cành liễu đợi chờ
Ai mua trăng, tôi bán trăng cho
Chẳng bán tình duyên ước hẹn hò.

Trăng vàng ngọc, trăng ân tình chưa phỉ
Ta nhìn trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng...



Hàn Mặc Tử (1912-1940), real name Nguyễn Trọng Trí, was a poet and playwright.

He was born in Quảng Bình, worked as journalist in Saigon, and died in Qui Nhơn. Beside Hàn Mặc Tử, he also published as Minh Duệ Thị, Phong Trần and Lệ Thanh. Born into a poor family, he died of leprosy in 1940. Still popular today, he's known for his poems about the beauty of nature and romantic love. A Christian, he also wrote poems with religious and mystical overtones.

Gái Quê

Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sự
Tôi đều nhận thấy trên môi em
Làn môi mong mỏng tươi như máu
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm.
Từ lúc bóng em bỏ trái đào
Tới chừng cặp má đỏ au au
Tôi đều nhận thấy trong con mắt
Một vẻ ngây thơ và ước ao
Lớn lên, em đã biết làm duyên
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng
Nghe nói ba em chưa chịu nhận
Cau trầu của khách láng giềng bên.


Hồn Là Ai?

Hồn là aỉ? Là ai? Tôi chẳng biết,
Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi.
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười,
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng ...
Tôi chết giả và no nê vô hạn,
Cười như điên sặc sụa cả mùi trăng.
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng,
Hồn đã cấu đã cào, nhai ngấu nghiến!
Thịt da tôi sượng sần và tê điếng,
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên.
Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm,
Cho trăng ngập trăng dồn lên đến ngực.
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức,
Rồi bay lên cho đến tận một hành tinh,
Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình,
Để gào thét một hơi cho rởn óc,
Cả thiên đường, trần gian và địa ngục.
Hồn là ai? Là ai? Tôi không hay,
Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay,
Hồn mệt lả và tôi thì chết giấc.



Han Mac Tu-Phuong Dung

No comments:

Post a Comment