Thursday, July 30, 2009

NUMBER ONE!



Cô qua Mỹ gần 19 năm rồi, khi còn ở Việt Nam đã học nghề nail. Sau đó qua Mỹ cô lại học thêm về cắt tóc. Chồng bỏ vốn ra cho cô ta mở một beauty salon.
Tuy ở Mỹ đã lâu nhưng vì ít lui tới trường học nên vốn tiếng Anh của cô rất chi là bồi. Ngoài những câu xã giao thông thường những từ chuyên môn về nghề nail và tóc, thì cô nói tiếng êng-lít ít ai mà hiểu nổi.
Trong tiệm còn có một nữ phụ việc từ Vietnam mới sang khoảng gần 2 năm, tiếng Anh cũng lõm bõm hay nói theo kiểu "sign language".

Một hôm đang ngồi ngóng khách ngáp lên ngáp xuống thì có một thèng ku Mexican đi vào. Cả chủ và tớ chạy lăng xăng đến bên thèng ku ấy xổ một lô tiếng Anh.
-"Hi, how are you, you want haircut?"
Thèng ku kia có lẽ tiếng Anh còn tệ hơn nên chỉ gật đầu lia lịa.
-"yes, yes"
Sau đó bà chủ và cô thợ xổ tiếp vài tràng tiếng Anh tây ta lẫn lộn, ku ấy thì trả lời lại bằng...tiếng Mễ.

Hai bên cứ thế mà đối thoại, có lúc thì ra hiệu bằng tay. Để tỏ vẻ tính chuyên nghiệp, bà chủ đỉnh đạc dùng thuật ngữ của dân hớt tóc hỏi hắn muốn hớt kiểu để đường "line" hay là kiểu "number one". Hắn cười cười ra hiệu muốn hớt cao lên. Thế là chủ và tớ lấy máy cạo vét tóc của hắn. Đang cắt ngon trớn bất chợt hắn nẩy người kêu lên.
-"number one!...number one!"
Bà chủ gật đầu ra vẻ hiểu ý hắn, quay sang nói với cô thợ.
-"hớt trọc luôn cho nó đi! nó muốn cắt number one đấy không cần đường line đâu!"
Nghe thế cô thợ lượn dao cạo cắt tưới hạt sen. Cái đầu của thèng ku ấy bổng chốc thành chú tiểu chỉ còn cái chỏm trên đình.
Cạo xong cô ta hỏi hắn.
-"OK?!?"
Hắn lại nẩy người kêu lên.
-"number one!...number one!"
Bà chủ và cô thợ tặc lưỡi bảo nhau.
-"hớt trọc thế này rồi còn có cái chỏm thôi mà nó cũng không chịu"
Thế là lại tiếp tục đẩy lưỡi dao cạo cho cái chỏm còn thừa lại trọc lóc luôn.
Sau đó lại hỏi hắn.
-"OK?!?"
Lần ngày hắn như không chịu nổi nữa bật dậy khỏi nghế, hai tay chỉ xuống chỗ thèng cu tí của
mình và dậm chân nhảy tưng tưng. Thấy thế bà chủ và cô thợ kêu lên.
-"no...no"
-"oh! my god!!..nó muốn sex...nó muốn sex"
Cả hai người đàn bà cùng rú lên tiếng Anh tiếng Việt lẫn lộn.
Hắn tiếp tục nhảy tưng tưng, tay thì chỉ vào thèng cu tí và miệng rên rỉ "number one". Bất chợt nhìn thấy phòng restroom ở góc tiệm, hắn mừng rú túm lấy quần chạy xồng xộc ngay vào để xã xì-trét. Thì ra hắn ta mót tiểu quá mà ko biết nói sao cho họ hiểu, nên cứ xài tiếng lóng của Mỹ dùng từ "number one" ám chỉ chuyện đi tiểu và "number two" là cho đi "ấy ấy"...

SmileyCentral.com

Monday, July 27, 2009

YESTERDAY

Ngày hôm qua Lu dậy sớm đi trầm ngâm trong bóng râm. Quán cafe Mỹ nằm gần núi rất chi là yên tĩnh. Nhìn lên núi thấy mây lang thang thế này nên lại dở hơi như con dơi chộp một tấm. Cả nhà có thấy cây dừa quê mình đệp không?


Nhìn xuống đất Lu lại thấy giọt sương "nong nanh...nong nanh" dưới ánh ban mai. Hì, không hiểu sao hôm qua cảnh đệp thế mừ Lu ko nặn ra được con cóc nào cả.


Xế trưa Lu giải trí lành mạnh...vác cần câu đi câu. Lu đi ra bờ hồ. À không, đúng ra là bờ lạch.


Lu men theo bờ đá cheo leo tìm một chỗ cắm câu như Khương Thượng chờ thời.


Tình hình là nước hồ đã cạn...chỉ còn vượt qua mắc cá chân thoai nên Lu ko thể nào cắm được câu. Cũng có cá đới, nhưng là cá lòng tong. Lu hù một phát lấy đá chọi xuống thử, thì chúng nó chạy mất tiêu hết. Chán, cá gì mừ nhát như cáy!
Nhưng ngay lúc đó Lu lại nặn ra được cóc cả nhà a. Không phải cóc của Lu mừ là của người xưa...nhìn lạch xơ xác thế này làm cho Lu nhớ đến câu, "cỏ cây chen lá, đá chen hoa"...hì hì...


Khi trời tối đi một xí thì có đứa nó call Lu rủ đi ăn sushi. Cá sống của Nhật ăn ở Mỹ hay cho chanh lên để tẩy mùi tanh. Hình như bên Nhật người ta không thích cho chanh vào cá sống chỉ vì kì thị Mỹ, đấy là Lu nghe kể lại thôi.
Có người bảo với Lu rằng ngày trước khi lính Mỹ tràn sang Nhật ăn gì cũng theo thói quen cho chanh vào. Lâu dần những người Nhật căm ghét Mỹ đã tẩy chay luôn mùi chanh khi ăn đồ sống. Đặc biệt là những người Nhật lớn tuổi, vì nó gợi nhớ lại hình ảnh bom nguyên tử thả xuống Nhật lúc ấy.


Đây là món ốc vòi voi ăn sống với wasabi. Với con dao chuyên nghiệp đầu bếp thái miếng thịt ốc thật mõng ăn vào hơi bị kích thích vì ngon cả nhà ạ. Có điều đồ Nhật hơi chặt chém, chỉ có 4 miếng mõng như lá lúa mừ nhà hàng tính gần 10 dollars một đĩa thế này.


Lu đã chén đĩa này. Tofu rán nhá, California roll nhá, beef nhá, và còn salad mí lại miso soup.


Lu chén một cách hăng hái như con gà mái vì đã có đứa nó dành trả tiền. Nó đây này!


Ăn tối xong thì hai đứa rủ nhau đi ăn yogurt đông lạnh. Bi giờ bên Mỹ vừa có ra cái mode này, bán rất là đắt hàng. Ice cream không còn được ưa chuộng mấy nữa.


Một cup khoảng từ 8 đến 12 dollars. Lu cũng chén thoải mái vì con nhỏ này nó dành trả tiền luôn. Dân kĩ sư software nên lương của con nhỏ cao lắm, bao Lu thế này mỗi tuần thì cũng chả nhằm nhò gì với chúng nó. Lu gọi đây là cọp rụng cọng lông :D


Girl xinh lại thông minh vừa ăn, vừa đi dạo phố đêm :D


Lu cũng té vào nhà sách ngó nghiêng xem có gì lạ.


Ngó ké thế thoai chứ thưa thật mí cả nhà rằng...Lu là đứa ít bao giờ chịu mua sách đọc đới. Ngoại trừ quyển nào thích lắm mới mua thoai à. Mười năm hơn roài Lu có tiếng hay đọc sách cọp của thư viện, đọc free ko tốn tiền nên đi ra ngoài mua sách là...nhục nhục nhục... ^O^


Khu vực này là khu sang của tụi Mỹ trắng, nên đồ hiệu bán rất chi là có giá phỏng tay. Kinh tế có trồi sụt thế nào, anh Obama đang khổ sở vì lo lắng ko thực hiện được cải tổ y tế thế nào, thì tụi Mỹ trắng trung lưu vẫn ko care. Họ vẫn hưởng, vẫn sống lè phè. Ở xứ Mỹ hoặc là thật giàu, hoặc là thật nghèo thì ok. Giàu thì ko care gì cả, còn nghèo thì có chính phủ đài thọ. Dạng trung trung nếu không khéo thì dễ bị chết lắm cả nhà ạ.


Khu phố này vẫn còn những ngôi nhà chung cư cao cấp, giá một phòng ngủ từ 2 đến 3000 dollars cao hơn những nơi khác gấp đôi. Thế nhưng tụi Mỹ trắng vẫn ở đầy. Đây là khu vực nhại lại phố ven biển Santa Monica nổi tiếng của Los Angeles.


he he...Lu chộp được hình chiếc ô tô đấu giá mừ chúng nó độ lại trông buồn cười kinh luôn. Thấy nó weird thế nhưng mừ mắc lắm đới cả nhà a.


Vẫn chưa có hứng vẽ vời cái gì hết, hẹn lèo một lần với cả nhà héng. Bi giờ Lu phải khò khò mai còn đi mần việc.


SmileyCentral.com

Saturday, July 25, 2009

WHAT DO YOU SEE?


Optical Art được dùng làm tên gọi cho phong cách vẽ đánh lừa con mắt người xem. Nhưng hầu như giới thưởng tranh lại thích gọi nó là Op-Art, đây là tên được đặt ra bởi một nhà báo của Time Magazine. Nhà báo này đến thăm và phỏng vấn một họa sĩ đã đặt câu hỏi.
-"Có thể gọi những gì ông vẽ nên là Pop Art?"
Ông họa sĩ trả lời.
-"Không, hãy gọi đó là Op-Art".
Không ai biết đích xác câu chuyện này có thật hay chỉ được bịa ra, nhưng Op-Art chính thức là tên viết tắt của Optical Art, và xuất phát đầu tiên từ tạp chí Time Magazine vào tháng 10 năm 1964.

Khi quan sát thế giới chung quanh, ta dễ dàng nhận thấy đó là một tập hợp từ nhiều vật thể có hình thù rất rõ ràng, thí dụ như nhà cửa, đường đi, cây cối, bầu trời, cụm mây…etc. Các họa sĩ đã lưu giử lại những hình ảnh này vào tranh với màu và mực. Kỹ năng sao chép của họ đã làm cho ta cảm thấy những gì họ vẽ nên giống như một bản copy lại thế giới thực một cách khéo léo.

Nhưng điều gì cũng có lúc trở nên nhàm chán. Các họa sĩ lại tìm tòi thể hiện một phong cách mới, họ muốn mang đến cho người xem cách nhìn khác lạ hơn. Khi chúng ta mệt mõi hoặc rơi vào trạng thái nhận thức kém vì say rượu, cái nhìn của ta sẽ mất tập trung và nhận thức sẽ kém đi. Nhìn đàn ông có thể thành đàn bà, hai con mắt lúc này cứ như trông gà hóa cuốc gây ra trạng thái mờ ảo lem nhem. Đây chính là chức năng của Op-Art, nghệ thuật đánh lừa thị giác người xem.

Op-Art bắt đầu phát triển vào cuối thập niên 1950s. Sức ảnh hưởng của nó lan rộng trong lĩnh vực informal art như Abstract Expressionism, Tachism, Action Painting…ect. Những họa sĩ trẻ thời bấy giờ bắt đầu muốn chuyển sang khuynh hướng vẽ chính xác, và phong cách Optical Art đã tạo nên lối vẽ mới trong nghành hội họa.
Năm 1965 được gọi là năm của Op-Art vì có rất nhiều những tác phẩm ra đời gây ấn tượng mạnh mẽ. Điển hình nhất là cuộc triển lãm "The Responsive Eye" tại Pasadena Art Museum, đã thu hút nhiều sự chú ý của dư luận.


Có nhiều cách thể hiện sáng tạo trong lĩnh vực Op-Art. Đó là Black and White, Monochrome, Full Spectrum, The Immersive Experience, Op Culture và After-Image.

BLACK and WHITE:

Sự tương phản giữa những vật thể đen và trắng làm cho thị giác bị ảnh hưởng mạnh hơn là màu sắc đa dạng, nên có nhiều họa sĩ đã chọn cách vẽ này xuyên suốt trong nhiều tác phẩm của họ. Trong đó có cả Lu Lu (he he...) học đòi vẽ kiểu này, đã post trong bờ nốc 360 yahoo. Đó là những tấm lót nồi như bức "chụt chụt", "half and half", hì hì…

“Current” 1964
Bridget Riley, British born 1931

“Thousand” 1964
Bill Komodore, American born 1932


“Circular Dynamics” (Dinamica circulare) 1968
Marina Apollonio, Italian born 1940

...

MONOCHROME:
Không đường nét, không hình ảnh, không hình dạng, không có một sự xắp xếp nào. Không có cái nhìn, không sự cảm nhận hoặc là di chuyển. Không luôn cả một biểu tượng, một cách trang trí hay tô vẽ màu sắc chói nghịch. Cũng như hoàn toàn không có những í tưởng hay sự liên hệ tiêu biểu. Tất cả là "nothing", đây là một phong cách dùng để thể hiện Op-Art được gọi tên Monochrome. Kiểu cách này nó làm cho bức tranh mang nhiều tính trừu tượng, mà lại dễ vẽ lắm đấy làng trên cùng xóm dưới ạ. Hãy tham khảo những hình mẫu mà Lu post dưới đây rồi tìm mua màu phang bậy nó lên giấy vẽ. Thế là nhà nhà thành họa sĩ, người người thành họa xởi héng.

“Astract Painting” 1963
Ad Reinhardt, American born 1913


“Garden” 1964
Agnes Martin, American born Canada, 1912



“Homage to the square: sentinel” 1968
Josef Albers, American born Germany 1888
...

FULL SPECTRUM:
Một số họa sĩ bị lôi cuốn bởi cách ứng dụng sắp xếp những khối màu sắc xuất hiện chèn lên nhau, ở phía trước, hoặc lui về phía sau, ở bên trên hay nghiêng về một phía. Sự kết hợp màu sắc đôi khi hài hòa hoặc đối chọi được áp dụng giữa hai khối màu, một nhóm sặc sỡ, hoặc chỉ một màu duy nhất. Vẽ Op-Art theo phong cách này, làm cho người xem nghĩ rằng màu sắc không liên kết với nhau do đó không có sự đánh lừa thị giác. Nhưng thật sự nó có chuyển động và thay đổi nhưng mức độ nhẹ hơn. Những bức vẽ này phù hợp với ai thích nhìn đời bằng cặp mắt rối rắm.

“Field of 32 Parts in 44 Colors” 1965
Max Bill, Swiss born 1908

“Homage to the Square: Chosen” 1966
Josef Albers, American born Germany 1888


“Gomelza” 1965
Paul Feeley, American born 1910
...

THE IMMERSIVE EXPERIENCE:
Đây là lối vẽ chủ yếu nghiêng về sự chuyển động lập đi lập lại, vượt quá giới hạn hoặc sự thay đổi hình dạng vật thể được vẽ. Nó có vẻ hơi giống như Kinetic Art (nghệ thuật chuyển động), nhưng có tiềm năng biến hóa đa dạng hơn do ảnh hưởng của thị giác. Hè hè, cách vẽ này ko hợp với những ai hay ăn chân gà và mắt yếu lem nhem, vì nó li ti và cần sự chính xác. Tay chân run lẩy bẩy, mắt lờ mờ thì chẳng mần ăn gì được đâu đới!


“Concave and Convex: Three unit Dimensional” 1967
Richard Anukiewicz, American born 1930


“Provocative Current” 1965
Julian Stanczak, American born Poland 1928


“Poster for the Miller Blues Band concert, Matrix, Sanfrancisco, California, January 1967”
Victor Moscoso, American born 1936
...

AFTER IMAGE:
Vào cuối thập niên 1960s khuynh hướng vẽ Op-Art bắt đầu thay đổi. Giới họa sĩ muốn tìm ra một sự sáng tạo mới, lúc này lối đánh lừa thị giác người xem bằng những vật thể chuyển động, đối nghịch màu sắc, hình dạng trừu tượng ko còn được ưa chuộng. Năm 1970 là thời kì xuất hiện lối vẽ “After Image”, phong cách này vẫn được ưa chuộng cho đến nay.
Ta có thể gọi đây là cách vẽ layer, nó có kiểu cách giống như những đường sóng điện tử chạy ngang dọc trong một cái máy. Lớp này đè chồng lên lớp kia tạo nên nhiều tầng lớp. Có lẽ đây cũng là một điềm báo trước của một thế kỷ tiếp nối toàn là những mạch điện từ, những máy móc tối tân dẫn đến việc loài ngừi bắt đầu biết xử dụng máy vi tính, và in-tơ-nết chat chit. Xem ra các họa sĩ Op-Art cũng có năng khiếu thành “pha học gia”.

"Vega Or" 1969
Victor Vasarely, French born 1906


“ Multibulge Fold # 4” 2005
Linda Besemer, born 1957


“Untitled(0589)” 1989
Jim Isermann, American born 1955
...

OP CULTURE:
Finally, Op Culture là cách các họa sĩ đem ứng dụng những phong cách vẽ trên đây vào môi trường chung quanh, như kiến trúc, design nội thất, quảng cáo…ect. Có thể nói Op-Art liên hệ rất nhiều với kiến trúc đương đại, trang trí nội thất thời thượng, vì cái lối đánh lừa con mắt người xem rất hợp cho khuynh hướng ko nhàm chán. Hai hình ảnh dưới đây là thí dụ ứng dụng nghệ thuật Op-Art vào trong thiết kế nội thất như đèn treo, giấy dán tường, và thảm trải nền nhà của Verner Panton.

“Interior Design, Hotel Astoria, Trondheim, Norway” 1960
Verner Panton, Danish 1926


“Swimming Pool, Spiegel Publishing House, Hamburg, Germany” 1969
Verner Panton, Danish 1926

...

Hôm nay weekend rảnh rỗi nên Lu bà tám chút chút về cách vẽ và thưởng tranh Op-Art cùng làng trên và xóm dưới. Biết cái gì thì share cái đó, hi vọng làng trên cùng xóm dưới sau khi xem xong sẽ thấy rằng có những thứ mới nhìn như vậy nhưng nó không phải là như vậy. Rồi có lúc thấy nó không phải là như vậy thì nó lại là như vậy. Mừ cũng có khi thấy nó như vậy thì nó đúng là như vậy :))
Thôi cả nhà cứ tập nhìn tranh Op-Art đi héng. Bi giờ Lu Lu đi oánh tạ mí lại bơi cho nó phẻ mạnh đây. Rèn luyện thân thể xong, tối dìa nhà Lu sẽ vẽ tiếp bức tranh trả nợ đã hứa mí hàng xóm, í tưởng là “cây và hoa”.

SmileyCentral.com

Friday, July 24, 2009

NGÂY THƠ CÓ CÁ TÍNH!


Vừa ngoi lên khỏi mặt nước, Lu nghe được tiếng con gái rụt rè.

-" Chị ơi! em mặc thế này người ta có cho xuống hồ bơi không?"

Một cô gái còn rất trẻ, độ khoảng 17 tuổi, mặc một chiếc quần cộc thun và áo may ô nhìn Lu cười thật ngây thơ.

Không cần đợi câu trả lời cô đã phóng ngay xuống hồ bơi. Nước bắn tung tóe cả lên mặt một ông chú Việt Nam, đã ngoài 60 đang bơi bên cạnh. Ông ta kêu lên.

"-Cháu mặc đồ thế họ không đồng í cho bơi đâu. Lên thay ngay đi cháu!"

Cô xìu mặt trả lời.

-"Cháu không có mang theo đồ tắm...làm sao bây giờ?"

Nhìn cô gái trong chiếc áo thun mỏng ướt nước bó sát vào người, Lu liên tưởng đến hình ảnh một Lolita ngây thơ.

Bất chợt Lolita cởi phăng chiếc áo thun, để lộ ra hai bầu ngực non nằm gọn trong chiếc áo nịt ngực màu hồng. Mặc dù đã từng nhìn bao nhiêu là mẫu nude khi học vẽ, nhưng Lu vẫn thấy choáng trước sức sống của tuổi 17 bẻ gẩy sừng trâu.

Bể bơi như sáng hẳn lên với thân hình thanh xuân của cô gái. Ông chú lại kêu lên thảng thốt.

-"Úi trời ơi!! con bé này..."

Tiếng kêu bị tắc ngang khi chiếc áo thun được cô gái dúi vào tay ông và nói.

-"Chú giử hộ con!"

Ông chú quay sang nhìn Lu vẻ bối rối.

-"Cái con bé này sao mà đoảng..."

Ông chưa dứt lời thì lại bị chiếc quần cộc của cô gái chọi thẳng vào người.

-"Chú giử luôn giùm con cái quần!"

Mặt ông chú càng đỏ lên như trai mới lớn, với nụ cười ngượng ngập lại quay sang Lu phân trần.

-"Cái con bé này thật là...thôi chú giử giùm cho nó kẻo người ta vất đi mất thì làm sao mà về nhà."

Đang nói ông chú chợt im bặt, mắt nhìn trân trân về hướng cô gái vừa chúi mạnh xuống nước. Ngạc nhiên Lu dõi theo mắt của ông. Cô gái đã lặn mất tăm, trên mặt hồ chỉ còn sủi lại bong bóng. Lềnh bềnh lắc lư theo nước là một chiếc quần lót mini màu hồng con gái. Cô hồn nhiên lo chúi với lặn nên đã bị nước kéo tuột lại cái quần.

Lu quay sang nhìn ông chú, mặt ông bây giờ không còn đỏ nữa. Nó đã chuyễn sang không màu, mang đầy vẻ đấu tranh tư tưởng dử dội.

SmileyCentral.com

Tuesday, July 21, 2009

TAY DÀI

hà hà, hôm nay Lu xin thưa mí lại cả nhà rằng Lu là một người tay dài...chứ không phải chân dài.

Chân dài tới nách là nói về mấy em hoa hậu hoa hôi. Lu đây chưa bao giờ ôm ấp cái mộng hoa hôi phường cây mít đâu nhá. Lu khoe Lu có tay dài vì một lí do, Lu vừa chính thức bắt tay vào chạy thử loại system đời mới nhất DD880, sẽ được đưa ra thị trường vào giữa năm 2009 của công ty Data Domain.

Lu khoe tay Lu dài vì hầu như những chiếc máy xuất phát từ team của Lu nó đã vươn đi toàn thế giới. Từ Châu Âu, Châu Á, Châu Mỹ, và vừa roài có một số máy DD690 đã được bán sang Châu Phi.

Đừng nghĩ Châu Phi thì nghèo cả nhà a. Một con máy DD690 đời chót nhất bi giờ cũng là 130,000 dollars. Đó là đại hạ giá xuống cho phù hợp thị trường, chứ giá ban đầu của nó là 205,000 dollars.

Vào đầu quí 3 của năm nay loạt máy mới DD880 sẽ xuất xưởng, giá bán có lẽ không nhẹ hơn 200,000 dollars, sẽ chu du khắp Châu Âu.

Cả nhà có thấy tay Lu dài lắm không? công ti khách rất khoái mần việc với Lu, vì bọn hắn bảo Lu làm bác sĩ điện tử chữa bệnh rất chi là mát tay. Chẳng hiểu sao cái mặt Lu nhìn tuy ngu thế, nhưng khi đứng trước một con máy bệnh, não của Lu nó lại chạy ầm ầm nghĩ ra được nhiều điều rất ư là quái dị.

He he, Lu yêu công việc, Lu yêu quyền hành, Lu yêu sự thành công có bóng dáng của Vietnamese.
À, còn nữa này, bà boss Ấn Độ đã ko còn hục hà hục hặc mí Lu nữa rồi. Lu đã nghe lời khuyên đổi thù thành bạn, nên bây giờ cả Lu và bà í đều bỏ qua mọi sự lấn cấn hợp tác với nhau.

Mừ bà ta không bỏ cũng không được, bởi vì đầu tháng sau bà ấy chính thức gồng thêm một project mới bên building khác, bỏ lại đám con trai Ấn Độ bơ vơ cho Lu quản lí. Không biết Lu có nên thù vặt nhớ chuyện cũ không cả nhà ưiiii?...just kidding, I never do that!

SYSTEM DD880



Data Domain Introduces DD880 Enterprise Deduplication Storage System
Press Release

Sets New Benchmarks for Backup & Archive Storage Performance
SANTA CLARA, Calif. — July 20, 2009 — Data Domain (NASDAQ: DDUP), the leading provider of deduplication storage systems, today announced the Data Domain DD880, the industry’s highest performance inline deduplication storage system for enterprise backup and archive applications. With aggregate throughput up to 5.4 TB/hour, faster per controller than conventional virtual tape library (VTL) systems, and single-stream throughput up to 1.2 TB/hour to enable protection of large databases in short backup windows, the DD880 establishes consistently high benchmarks across the spectrum of common data center backup metrics. A DD880 system supports up to 71 TB of associated addressable, post-RAID, pre-deduplication disk storage. A fully configured Data Domain DDX Array with 16 DD880 controllers increases aggregate throughput performance to up to 86 TB/hour and offers up to 56 petabytes of usable capacity, delivering the capability for long-term online retention to large, consolidated data centers.

Unlike most VTL systems or other backup storage targets, the DD880 deduplicates data inline using an approach in which throughput is gated by factors that are CPU-centric, not disk centric. The DD880’s price/performance is enabled by the Data Domain SISL™ (Stream-Informed Segment Layout) scaling architecture to minimize the number of disk accesses required in the deduplication process. Data Domain systems ride the price/performance wave of multi-core processor architectures instead of depending on overprovisioned storage subsystems for throughput. As a result, Data Domain systems have improved in throughput geometrically, by more than a factor of 36 since 2004. Like all Data Domain systems, the DD880 supports NFS and CIFS by default, and offers both NetBackup OpenStorage and VTL as software options.

SmileyCentral.com

Sunday, July 19, 2009

TỰ ÁI DÂN TỘC


Cô gái trẻ vừa nhập cư vào Mỹ một thời gian ngắn, vốn liếng êng-lít chỉ vừa đủ chào hỏi xã giao. Nhờ người quen giới thiệu, cô xin được chân đứng giao nhận quần áo dry clean ở một tiệm giặt ủi.

Một hôm, có khách đến giao cho cô một mớ quần áo cần hấp tẩy. Sau khi lấy giấy biên nhận người khách lịch sự cảm ơn và quay đi, cô gái cũng líu lo sổ lại mấy câu xã giao đơn giản đáp trả. Ra đến ngoài cửa bất chợt khách nhớ điều gì đó nên quay lại hỏi.

- "you dye here?"

Cô gái đang tươi cười liền khựng lại với vẻ bối rối. Bất chợt mặt cô đỏ lên, cô ngẩng cao đầu với ánh mắt rực sáng và dỏng dạc trả lời.

- "No! I don't want to die here, I'll die in my own country!"
...

Lu Lu đi khò khò đây...

SmileyCentral.com

CHỈ CÒN VÀI TUẦN LỄ!


Vài tuần lễ ngắn ngủi sống trong hi vọng và phập phồng, đây là cảm giác của hàng chục triệu người Mỹ. Họ đang mong chờ một giấc mơ.

Trước đây khi nói đến "American Dream", người ta thường liên tưởng đến sự thành công và giàu sang. Nhưng ngày nay nó không mang ý nghĩa đó nữa, dân Mỹ đã thực tế hơn. Giấc mơ Mỹ của họ bây giờ là có được sự bảo hiểm y tế an toàn.

Chỉ còn sáu tuần thôi Obama có thể sẽ làm nên lịch sử mà trong suốt 40 năm ai cũng mơ ước. Đã nhiều đời tổng thống hứa hẹn nhưng hầu như vẫn chỉ là lời nói gió thoảng mây bay. Obama với quyết tâm cao đang muốn biến nó thành sự thật. Nếu không gặp sự trở ngại nào của quốc hội lưỡng viện, ông có thể ký một đạo luật mà chắc rằng người dân phải đốt pháo ăn mừng, lịch sử sẽ ghi nhận sự kiện này, mọi người đều có bảo hiểm sức khỏe!

Có vẻ như khó tin, nhưng kinh tế Mỹ suy thoái đã làm cho nhiều gia đình sống trong tình trạng lo sợ cơn bệnh đến sẽ không đủ tiền đi bác sĩ.

Ngày càng nhiều người bị mất việc, có gia đình trong một tháng có đến 4 người cùng nhận thư cho nghỉ việc. Không có việc làm, điều này có nghĩa là không có bảo hiểm sức khỏe. Khi bị bệnh đi bác sĩ, ít nhất phải tốn cả trăm dollars chỉ để nghe bác sĩ phán bệnh gì, đó là chưa kể đến tiền mua thuốc. Dính đến mổ xẻ thì trên cả chục ngàn dollars.

Đến cuối tháng tám, nếu không gặp sự trở ngại nào, chính phủ sẽ chính thức trợ cấp bảo hiểm rộng rãi cho dân chúng. Trước đây đã xảy ra nhiều tranh luận trong lưỡng viện, vì họ cho rằng bán bảo hiểm là quyền của tư nhân, và người dân phải có trách nhiệm mua nếu muốn được an toàn. Chính điều này đã gây ra tình trạng những ai không có việc làm phải mua giá bên ngoài rất là mắc. Con số 10% đến 15% dân Mỹ không có bảo hiểm sức khỏe là điều không mới mẻ.

Cả nước Mỹ đang mong đợi kết quả của Obama. Đặc biệt ở Cali vừa qua sự chờ đợi như sôi lên, vì đã có những cuộc biểu tình chống đối thống đốc Schwarzengger tại San Francisco. Lý do là tiểu bang vì thâm thủng ngân sách nên đã cắt giảm trợ cấp giáo dục và y tế.

Có vẻ như Obama đang gặp thiên thời, địa lợi, và nhân hòa. Đảng dân chủ lần này đã đứng về một phía với ông, cùng ủng hộ cho việc cải tổ bảo hiểm y tế lớn nhất trong lịch sử nước Mỹ. Trong khi đó đảng Cộng Hòa đang lủng củng nội bộ, nên hầu như không có ý kiến chống đối nào cả. Ngoài ra còn sự ủng hộ của bệnh viện, các tổ chức bán bảo hiểm tư nhân, họ đã tự giác hạ giá bán xuống thấp hơn mức bình thường.

Trả lời cho câu hỏi về nguồn kinh phí đài thọ y tế, Obama lập luận sẽ kêu gọi sự hợp tác của các giới kinh doanh bảo hiểm, và có thể sẽ đánh thêm thuế vào các công y cùng cá nhân có thu nhập cao. Tình hình không đen tối lắm, vì sự suy giảm công việc dẫn đến tình trạng người dân không cần mua bảo hiểm sức khỏe, đã làm cho giới kinh doanh phải thay đổi cách làm ăn để tồn tại. Nhưng vấn đề tăng thuế nhà giàu có lẽ sẽ gây ra sự tranh luận cho vị tổng thống da màu này.

Hơn 14 năm sống ở Mỹ, đây là vị tổng thống đầu tiên gây ấn tượng nhất cho Lu. Ông ta không hứa suông, một người đàn ông có ý chí mạnh. Từ việc nhúng tay vào tài chính can thiệp không để sự phá sản của giới tài phiệt làm ảnh hưởng đến kinh tế Mỹ. Cho đến việc tranh đấu với quốc hội yêu cầu được đóng cửa nhà tù chuyên nhốt những tay tù nổi tiếng làm nhơ danh nước Mỹ. Và lần này là muốn cho ra luật cải tổ y tế, một mơ ước hàng chục năm nay chưa có vị tổng thống nào làm được.

Còn cả lời hứa đến cuối năm 2010 ông ấy sẽ mang nước Mỹ quay trở về thời hoàng kim nữa chứ, hi vọng thời thế tạo anh hùng!


SmileyCentral.com

Saturday, July 18, 2009

BUY 1 GET 1 FREE!

New drawing TOGETHER

...

Buy 1 get 1 free đơiii!!!!
he he...mấy hôm nay Lu qua facebook mần vườn trồng cây ăn trái. Bi giờ mang ra on sale.
Mại zô...mại zô...làng trên cùng xóm dưới té vào mở hàng giùm cho đắt tí xem nào. Đừng có trả giá heng.
Tuy trái cây "vẽ" nhưng bảo đảm rất chi là tốt tươi, bụ bẩm, giòn tươi không chín héo.

SmileyCentral.com