Sunday, February 27, 2011

THỜI TRANG HÈ NĂM NAY

Hè năm nay Lu sẽ không mặc xì tai lính tráng nữa.

Có nghĩa là sẽ không có giày boot đế thấp kiểu lính, quần lính, áo lính. Năm nay, hè nóng lắm. Do đó, có thễ là áo lụa mỏng phất phới với quần lĩnh, mát mẻ nhe, giống cô Ba cô Tư.

Kèm theo, sẽ là mấy cái váy mát trước mát sau, theo kiểu bụi đời của nhà sản xuất Old Navy. Lu của cả nhà sẽ không đi boot đế thấp nữa, mờ sẽ mang giày cao gót bằng vải bố.

Chưa hết, vừa lượn lờ shopping vác về nhà thêm hai em bikini, cho đủ bộ collection bảy sắc cầu vồng của Lu, rất có nét bông hoa đặc trưng hè. Đặc biệt, lần này không mặc bikini của Old Navy nhé, Lu đã chuyển sang xì tai của nhà sản xuất rất đậm nét Hawaii, Hollister.

Chú í, hình ở trên mới chộp vào chiều nay ở fitness. Lu đã rèn luyện í chí khi bên ngoài nhiệt độ là âm (-2 độ C). Thật ra, nói cho bảnh, chỉ oánh tạ rồi hì hụi ở hồ spa nghe cải lương mí dân ca thôi. Lạnh bắt chết bơi không có nổi!

BONUS : HINH BONG QUE NHA

Friday, February 25, 2011

LẦN NÀY, LỚN CHUYỆN RỒI!

Lần này, chuyện lớn rồi cả nhà ạ!

Hôm nay, sau 12 giờ trưa khóa sổ tổng kết tiền, team của Lu đã lại lập nên một record doanh thu thật tuyệt vời!
SmileyCentral.com
Boss lớn cười sung sướng, boss nhỏ cười sung sướng, cả team cười nức nẻ cũng vì sung sướng. Càng sung sướng hơn khi team của Lu từ nay nở phìng to ra, thu gom thêm nhân lực của một team khác đã mất hợp đồng.

Dòng họ danh tiếng và danh giá của công ti, EMC, đã bắt đầu bành trướng. Người ta nói, mấy đứa bị ế như Lu thì ông trời cũng thương hại, bù lỗ cho thêm cơ hội để lập nghiệp.
SmileyCentral.com
Lập nghiệp, cũng như con gái có một "thời", một "thì"...he he, cái "thì" lập thân nên nghiệp có lẽ đang lởn vởn đâu đây. Hôm nay, Lu nuốt trọn một project bạn bị ế, hi vọng ngày mai Lu lại nuốt thêm một project khác nữa. Cứ thế, Lu nuốt...Lu nuốt...thu tam lục quốc càng nhiều càng tốt.
SmileyCentral.com
Chiều nay Lu thấy hạnh phúc lắm!

Hạnh phúc, nhìn thấy khu vườn hoang của mình đơm hoa kết trái.

Hạnh phúc, nhìn thấy team của Lu vui vẻ đầy tình đồng đội.

Hạnh phúc, thấy công việc đi lên có thể tạo thêm công ăn việc làm cho người khác.

Hạnh phúc, khi ở xứ sở xa lạ nhưng không bị cảm giác lạc lõng, rơi tỏm ra ngoài nguồn chảy của xã hội. Hai chử thành công sao mà ngọt ngào lạ.

Tháng ba, team của Lu sẽ đứng trước một thử thách mới. Tính theo lịch riêng của công ti, tháng ba là tháng quyết định của quý chót tổng kết năm. Goal doanh thu phải làm trong 5 tuần sẽ là 700 ngàn dollars tiền lời, vì là tháng cuối quyết định của năm nên tháng ba sẽ được công ti kéo dài năm tuần lễ.

Không biết team của Lu có bẻ record được không hở cả nhà? Hị hị, vẫn cứ tự tin chờ năm tuần nữa. Nếu thành công, tháng tư Lu của cả nhà sẽ lại bay đi tung tăng nghỉ phép một tuần.
SmileyCentral.com
Đi đâu?
Đi đâu?
Đi đâu?



Thursday, February 24, 2011

NHÀ THỔ

-"Ối giời ơiii...ngó xuống mà xem, lão lại đi nhà thổ đây này!"

Tiếng người đàn bà ong óng vang lên cả khu phố. Không cần nhìn đồng hồ, mọi người vẫn biết đã tới giờ ông chồng bà hàng xóm đi nhà thổ.

Mỗi ngày, khi màn chiều vừa buông xuống, mọi người lại có dịp chứng kiến cảnh bà vợ nằm vật ra ngoài hiên nhà rên rỉ la rú. Tiếng chửi rủa mạt sát ông chồng hiền lành, nhưng hám gái mê nhà thổ này, cứ như điệp khúc lập đi lập lại.

Có hôm bà ta còn túm cả cổ áo của chồng để lôi xềnh xệch vào nhà, cấm không cho đi chơi bời. Người đàn ông ngày thường có vẻ bề ngoài trầm tĩnh ít nói, lúc đó lại có phản ứng dử dội. Ông ta giận dử hất tay bà vợ ra, nhìn bà với cặp mắt chán chường chê bai, rồi phẩy tay đi thẳng một mạch tới thiên đường nhà thổ.

Lúc đầu hàng xóm còn bu lại xem rồi bàn tán xôn xao, nhưng ngày qua ngày quen dần đi, nên họ đã dùng giờ bà vợ lăn lộn la hét ấy làm cột giờ mốc trong ngày.

Nhà ông A mỗi khi nghe tiếng rên la, bảo con rằng.

-"Này! tới giờ học bài rồi đấy con, bố vừa nghe tiếng bà ấy la ầm lên rồi!"

Nhà bà B lại khác.

-"Ông này! dẫn cho con cún đi ra đường tè đi. Tới giờ rồi, tôi vừa nghe bà ấy chửi chồng!"

Bên kụ C thì lại có tiếng í ới.

-"Bà nó ơi! mau mau cho lợn ăn cám đi, bên nhà bà ấy có tiếng tru tréo rồi đấy!"

Lâu dần hình ảnh ông chồng ít nói, qua tiếng chì chiết chửi rủa của bà vợ, đã trở thành một tay ham hố chơi bời trác táng. Làng trên cùng xóm dưới nhớ lại những ngày đầu tiên họ dọn về khu phố đã chặc lưỡi, thầm tiếc cho một gia đình lẽ ra thật mẫu mực lại trở nên tồi tệ.

Chồng là một công chức nhà nước sáng đi chiều về gương mẫu, bà vợ ở nhà lo cơm nước rất mực đảm đang. Cuộc sống trôi qua tưởng như sẽ yên bình ấm cúng mãi thế. Nhưng từ khi con cái đùm đề, bà vợ không còn hiền thục nữa. Bà trở nên lắm mồm hay nói, hay săm soi giờ giấc ông chồng. Nhan sắc bà cũng tàn đi xập xệ. Đó cũng là lúc ông chồng bắt đầu trở nên xa rời gia đình.

Sau giờ làm việc, ông chỉ nghé về dăm phút tắm rửa sạch sẽ, sau đó quần áo tươm tất đi tới nhà thổ đến tận đêm khuya. Chính bà là người đã theo dõi ông, chứng kiến tận mắt ông rẽ vào ngõ nhà thổ đó. Bà lăn lộn khóc lóc đòi ly dị, đòi tự vận, nhưng ông vẫn chứng nào tật nấy. Mặc cho hàng xóm chê cười, mặc cho con cái nhìn ông với cái nhìn không tôn trọng, ông vẫn mỗi ngày đi chơi nhà thổ như để thỏa mãn thú vui sinh lý.

Đến một hôm, theo thường lệ nhà bà lại phát lên tiếng la rú, nhưng lần này không phải để chửi bới ngăn cản không cho ông chồng đi chơi gái, mà là tiếng than khóc của bà vợ vừa mất chồng.

Ông đã chết sau một cơn trụy tim. Mọi người xôn xao bàn tán, có kẻ xấu mồm rỉ tai bảo nhau rằng do ông ăn chơi quá nên sức khỏe yếu kém bị suy tim. Đám tang kết thúc đơn giản, khu phố trở nên yên ắng vì không còn nghe tiếng lăn lộn chửi bới chồng của bà vợ.

Chiều nay, bổng dưng cả xóm như bị dựng ngược vì tiếng tru tréo quen thuộc lại trỗi lên.

-"ỐI giời ơiii...ngó xuống mà xem. Lão sống thì làm khổ vợ con, chết đi rồi cũng không để cho gia đình yên ổn này!"

Mọi người túa tới hỏi thăm chuyện gì? bà vợ khóc bù lu bù loa.

-"Các bác xem đây! lão ngày thường hay lê la đi chơi nhà thổ, tôi đã khổ biết bao nhiêu. Bây giờ chết rồi còn để di chúc bảo tôi mang tấm hình của lão tới nhà thổ, đưa cho một người tên là Huệ"

-"Sao bà biết người đó ở nhà thổ?"

Bà vợ khóc ấm ức.

-"Thì đây chính là địa chỉ của mấy con hồ ly tinh mà ngày nào lão cũng lui tới nè!"

Có tiếng ai đó vang lên, hình như là tiếng phụ nữ.

-"Thật là quá đáng! đi...bà đi theo chúng tôi. Kéo đến chửi cho mấy con quỷ sứ đó một trận!"

Thế là cả xóm ùn ùn hộ tống bà vợ đáng thương thẳng tiến đến nhà thổ. Đến nơi, được sự hậu thuẫn của đám đông, bà vợ đã lồng lộn nhào vào khu vực cặn bã của xã hội, bà gằn giọng.

-"Nó ở đâu? kêu nó ra đây mau!"

Có tiếng trả lời.

-"Bà lộn địa chỉ rồi, đi thẳng cuối con hẻm này là nhà bà cần tìm."

Ngạc nhiên, cả đám đông kéo theo bà đi sâu vào trong. Cuối xóm chỉ có đồng cỏ hoang vắng, không một căn nhà dân nào khác. Xa tít tận hàng tre là một ngôi chùa đã ngã màu rêu phong. Họ tìm thấy trong đó duy nhất một sư ông đang tụng kinh. Bà vợ nóng nảy cắt ngang cuộc kinh của nhà sư.

-"Sư cho biết cô nào ở đây tên là Huệ, cho tôi gặp mặt chút được không?"

-"Bà cần gặp Huệ làm gì?"

-"À, ông chồng tôi ngày nào cũng tới đây hú hí với cô ấy. Ổng vừa mất tuần rồi, có nhờ tôi mang tấm hình chân dung của ổng đến giao cho cô ta. Thật là loạn, cô ấy có biết tôi là vợ của ổng không?"

Nhà sư đưa tay lên chận ngay tim để kìm lại cơn cảm xúc.

-"Mô Phật! ông ấy đã mất rồi à?"

Sư ông thở dài.

-"Huệ chính là tôi đây. Thưa bà, Huệ gia là pháp danh của tôi!"

Bà vợ lắp bắp.

-"Thế...bấy lâu nay ông nhà tôi tới đây để làm gì?"

Ngước đôi mắt thương hại nhìn bà vợ khờ khạo, sư ông từ tốn nói.

-"Ông nhà mọi ngày tới chùa ăn chay, và đàm đạo kinh thơ cùng tôi mà thôi. Ông ấy thường kêu chán cảnh vợ con không hiểu, hay lèo nhèo chửi bới, nên ông muốn tìm chỗ yên thân."

Bất chợt người vợ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi nhìn vào di ảnh của người chồng tội nghiệp. Đôi mắt ông nhìn bà nửa như trách móc nửa như thương hại. Bà lảo đảo quay lưng đi ra, miệng lẩm bẩm.

-"Giá như...giá như...ông đừng chết sớm như thế này..."

....

Phụ nữ luôn luôn là như thế. Là khù khờ, thiếu hiểu biết, thiếu tế nhị, nên đã tự mình đánh mất đi cái hạnh phúc thật ra đã là của mình.

Nhưng hình như ít ai có đủ trí thông minh để mà hiểu được điều đó. Vì phụ nữ muôn đời vẫn chỉ "có vẻ" như là thông minh, nhưng thật sự họ không hiểu gì cả.

Ngày trước, khi còn ở Việt Nam, Lu đọc và cảm thương chuyện bà Đoàn Thị Điểm lấy phải ông chồng khờ. Suy ra, cái đáng sợ nhất của đời người là...đồng sàng dị mộng. Bất hạnh thay nếu đời mình phải dính với chồng khờ vợ dại.
SmileyCentral.com
http://lusanjose.blogspot.com/2010/02/nha-tho.html#comments"<>


Tuesday, February 22, 2011

CHUYỆN NHẠY CẢM CẦN TƯ VẤN!

Cả nhà nhìn xem...tóc dài, áo dài, bay bay trông thật lãng mạng.

Lu của cả nhà, tuy bị ku Thụy con chê thước tấc không đạt chuẩn top model, phải cao từ 1m7 đến 2m, nhưng vẫn muốn phải mặc cho được chiếc áo dài.

Đặc biệt, áo dài đó phải theo ý của Lu vẽ kiểu, và phải được thêu hoặc ink tranh vẽ Sumi-e của Lu lên áo. Tính Lu hơi bị háo danh, thường thích khoe hàng của mình làm ra.

Lần về Hà Nội vừa rồi, sau một vòng lượn qua các phố, Lu đã khám phá ra một tiệm chuyên may áo lụa Hà Đông. Chủ tiệm đồng í may và thêu theo mẫu mã của Lu đưa ra, giá cả cũng nhẹ nhàng hữu nghị, chao đảo từ $135 đến $235 cho một set vừa áo và quần.

Coi như tin vui đầu năm nhé, Lu có thể tự thiết kế lấy mẫu áo quần cho Lu. Mùa nóng sẽ mặc áo lụa Hà Đông, tóc dài tới mông rồi kẹp ba lá vào đi đủng đỉnh...cũng tạm hơi giống xì tai cô Ba, cô Tư :))

Nhưng, có một điều làm Lu phải lấn cấn hơi bị suy nghĩ.

Cả nhà cũng biết, ngoài những bức Sumi-e hoa lá cỏ cây cá cảnh, sau này Lu còn hứng chí vẽ toàn là bậy bạ, vẽ nude!

Ai cũng thích khoe khoang sản phẩm của mình cả, vẽ xong mờ chỉ treo trong nhà, hay trong phòng ngủ, thì không ai biết được tranh nude của Lu nó hay ho như thế nào, đúng hem?

Nhưng, Lu lại ngại rằng nếu cho ink lên áo lụa rồi Lu vác nó đi lượn phố, thì có bị police ở Việt Nam thổi còi phạt tội vi phạm thuần phong mỹ tục?

Có?!?
Không?!?
Có?!?
Không?!?

Cả nhà cho Lu xin ý kiến!

Bonus : ÁO LỤA HÀ ĐÔNG

Monday, February 21, 2011

PEARL HABOR




Lu thích xem film có liên quan đến lịch sử.

Đơn giản, Lu mê lịch sử nên cái gì có dính đến lịch sử là Lu thích. Hơi bị tầm bậy khi lịch sử nhà không hiểu lại đi học lịch sử xứ người. Nhưng, không học thì không được lên lớp nên mấy năm đầu ở college, từ lớp 10, là Lu bắt đầu mò sang học lịch sử Mỹ. Lu được nhà trường nhồi nhét những thứ liên quan từ thời khai thiên lập địa, bao gồm World War I, II, và Cold War...

Nhiều người chê film này không hay, nhưng đối với Lu thì hay vì có nhiều tình tiết nhắc lại lịch sử. Nhiều nhà phê bình cho rằng, đạo diễn dựng lại lịch sử chưa đúng lắm về cách máy bay ném bom, về cái nì cái kia, blah blah blah...nhưng túm lại thì Lu vẫn thích.

Những ngày còn ở Việt Nam, Lu vẫn thích xem film chiến tranh đệ nhị, Liên Xô oánh Hít-le. Film Việt Nam, có xem Lu chỉ thích Vĩ tuyến 17 ngày và đêm, Chị Tư Hậu, Cánh đồng hoang, và sau này có xem lại Thị xã trong tầm tay, etc...

Lu thích film chiến tranh và lịch sử vì nó có kèm một xí tình yêu vào, một xí lý tưởng, nhân vật sống đẹp và yêu cũng đẹp, lãng mạng nhưng không sến chảy nước. Xem xong thấy hơi một chút sợ chiến tranh, hơi một chút lên tinh thần đồng đội, và hơi một chút yêu đương đàng hoàng không thực dụng.

Hè hè, Lu thì giải trí thế nì là trí tuệ rồi. Bộ óc thường ngày làm việc đã mệt nên Lu phải giử gìn chất xám, bọn lính Ấn bẩu Lu là cái thư viện của team mờ.

Hôm nay lễ President Day nên xem film này cũng hơi bị hợp lí. Cả nhà có thích thì xem mí Lu nhé. Lu đã rì-viu rồi đấy, nói chung là không kể rõ vì như thế sẽ làm cho những ai muốn xem sẽ cụt hứng, vì kể trước coi sẽ mất hay. Cả nhà có thể xem thêm mấy câu còm này để tham khảo nè...

COMMENTS :

Phụng : Chời, trân châu cảng mà có ngừ độp vầy sao mà quánh nhau nổi trời? P coi cái phim đó rồi, nói chung hỏng thích ah LU, tại thấy quánh nhau ỳ xèo.

Phụng : coi chưa LU, cuối phim tan thương quá, P k thích xem mấy loại phim này là vậy đó.

Anh Thụy : Anh xem phim này rồi. Đánh nhau tùm lum cả. Ầm ĩ hết. Không thích lắm em ạ!

Anh Cường : Nói chung phim này thuộc dạng lẩu thập cẩm: Tình yêu tay ba, chiến tranh, hành động, chính trị. Thêm một chút hài hước và bài Nhật. Đồng ý với bác Thụy: Không hay!

Bé Nga : Sao E vưỡn chưa thấy chị review thía hả? Chắc do cái còm của 2 anh nhà mềnh nên chị... oải lun, phải hem?

He he, trái ngược với majority, Lu vẫn thích film PEARL HABOR :))

Post lên vài tấm hình của hòn đảo núi lửa Haiwaii cho cả nhà xem như trailer nhé. PEARL HABOR nằm về hướng West của Honolulu.

Từ Waikiki Lu đi tới đó một xí thôi.

Dừa bao quanh đảo thơ mộng lắm...

Nước ấm cạn bờ nên lướt ván, ra đảo xa một xí đi lặn cũng zui...

Lu có gắn cái bông lên tóc đấy, trông nữ tính hẵn nhé...




Sunday, February 20, 2011

TRÂN CHÂU CẢNG


Lu của cả nhà đang xem phim TRÂN CHÂU CẢNG, nếu thấy hay sẽ rì-viu. Trong khi chờ đợi, cho cả nhà nghe nhạc một xí.

Chú í, vác cái hình của Lu vừa chụp dịp tết lên...cho có không khí bến cảng ;))


Wednesday, February 16, 2011

BÓC LỘT!

Đi chơi về Lu đã bị bóc lột!

Được lĩnh tiền bonus nhưng bị trừ thuế phân nửa. Nhưng thôi, coi như của hoạnh tài đầu năm.

Chiều tối tan việc, hẹn hò đi chén đồ biển ở Boiling Crab với em này.

Hôm nay hơi bị cụt hứng vì không có hào tươi, "bóc lột" tôm đở ghiền.

Ngạc nhiên, mấy hôm trước, sáng sớm Lu ra chợ tìm mua hào sống để làm món hào hấp gừng hành và cháo hào, mấy món này Lu làm hơi bị ngon, nhưng tìm mãi không thấy có bán ở chợ Hà Nội.

Lần tới ngâm kíu xem chợ nào có bán hào sống thật tươi, Lu sẽ làm món hào ăn sống với ớt chua cay ;))

Cả nhà biết chợ nào bán hào tươi thì mách với Lu nhé!


Monday, February 14, 2011

NGƯỜI NHỚN ỐP LAI

Trước ngày về lại ốp lai, lần này chỉ toàn người nhớn, nhóm bloggers Hà Nội.

Các bé nhi đồng quận ku Thắng và Dim Mei muốn ốp thêm mí Lu, nhưng Lu còn ít thời gian để dung dăng dung dẻ, hẹn đôi tháng nữa vậy.

Lần tới, sẽ túm cả nhóm các bé bao gồm cả bé Nga, đi chén một trận ra trò. Sẽ cho các bé làm chủ tình hình ;))

Lần này Lu được quen thêm 2 bloggers mới, An Thảo và PNT.

Mỗi người nấu một món khiến cho bàn thức ăn đầy ngập, ăn mệt phờ râu tôm.

Một ngày thu nhập cũng hơi bị được.

Mr. Đàm vừa lì xì cho cả hội vừa cười sung sướng. Bi giờ Lu hiểu được rằng, muốn làm cho một người sung sướng chỉ cần lấy đi tiền của họ :))

Mọi người cũng cười sung sướng vì được lì xì.

Nhưng, riêng Lu vẫn trầm ngâm ngắm nghía...cả nhà có nhìn thấy tay của Lu đang phe phẩy tiền hem?

Lu đề nghị chỉ nhận tiền đô, nhưng Mr. Đàm bẩu rằng đừng nên xài tiền của bọn đế quốc Mỹ, xài tiền Việt hay hơn.

Why? why? why?

Ngoài tiền thì Lu được ôm dìa Mỹ cả một giỏ bánh chưng, coi như lần nì không lo đói nhé.

Đang ngồi chén gà hấp gừng của Hàn Guốc ở Incheon, chờ transit về Cali. Nói thật nhé, dở òm mà lại mắc mỏ không ngon như thức ăn Hà Nội.

Tám một xí thôi, Lu lại bò lên máy bay khò tiếp đây. Chẹp, sao mờ ngán ngẫm cho mười mấy giờ bay qua đại dương....


MY VALENTINE

HAPPY VALENTINE :)

Một cái chụt chịt cho Tschaikowsky...
Một cái chụt chịt cho Shostakovich...
Một cái chụt chịt cho Dvorak...
Một cái chụt chịt cho Brahms...
Một cái chụt chịt cho Beethoven, Mozart, Schubert...
Và ngàn cái chụt chịt cho blah blah blah...



Bonus : I LOVE YOU :)

Saturday, February 12, 2011

ỐP-LAI

Mồng bảy là ngày duy trì trí tuệ. Lu đi ốp lai với sách vở.

Dãy sách đầu tiên của nhà sách Tràng Tiền là một loạt truyện ngắn Việt Nam. À, tủ sách nhà Lu đã có cuốn "mơ màng trên mạng".

Viết bờ lốc mờ cũng cần sách hướng dẫn?

Khu văn học nước ngoài sao chỉ có truyện Trung Quốc? thư viện trường Lu có cả trăm ngàn đầu truyện trên toàn thế giới nhé.

Mấy cuốn ni Lu đã nhơi từ khi còn ở Việt nam rồi. Bi giờ có hơi bị quên nhưng không cần ôn cổ mần chi, vì Lu không hứng thú cho lắm.

Đi sang hàng kế là sách khoa học kỹ thuật, tin học thì mấy năm đầu sang Mỹ nhơi chán ngấy rồi, cũng không hứng thú.

Sách tiểu sử danh nhân thế giới, có Biu-Gết thần tượng của Lu đây này. Có cả thần đồng âm nhạc Mozart, mấy cái nì Lu đọc bên thư viện trường rồi, nên cũng hem có hứng thú.

Văn hóa nghi lễ xưa...hơi bị có lí!

Cái này cũng hơi bị được!

Wooo...đây mới là đặc sãn này, Lu thích ngâm kíu chử cổ xưa...^O^

Wooo...lại wooo thêm lần nữa, muốn ngâm kíu văn hóa cổ thì cần phải ăn những thức ăn bổ óc!

Nói là làm ngay, Lu té sang kem Tràng Tiền ăn ngay kem "ốc" quế. Lạnh lạnh tê tê cũng sốc óc lên một xí.

Về nhà kiểm tra lại tài sản, mang ra phe của đây này...2 quyển sách nấu ăn, một quyển về rịu vang, và hai quyển sách lịch sử cổ đại ;))

Tự chụp qua gương, trông cũng tươi như hoe hỉ...thế mờ có đứa nó chê Lu vừa lùn vừa béo.

Thôi để Lu kể tiếp sang mùng 8 nhé!

Mùng tám, Lu đi ốp lai với bé Nga và một thèng ku.

Hắn là ku Thụy con, tên gọi là ku Thắng.

Ku ấy, sau khi được chị Lu cho toàn quyền lựa chọn, hắn đòi bác tài phi ngay đến Ruby Plaza, Akariy buffet.

Mấy hôm nay Lu nhịn ăn để có eo một xị, mục đích đo ni tấc may áo dài. Nhưng, đêm qua Lu chén thoải mái không người lái. Lí do, Lu đã sáng mắt ra sau khi được ku Thụy con tư vấn.

-"Chị và chị Nga ăn xong sẽ đi mua vải may áo dài."

Thèng ku liếc nhìn Lu và hỏi.

-"Chị cao bao nhiêu?"

Lu vẫn chưa hiểu ý thì hắn nói tiếp.

-"Chị có thấy top model không? ai cũng cao trên 1m7 cả, chị không cao được thế thì đừng mặc áo dài!"

Lu chống chế.

-"Chị chỉ cao 1m62 thôi, nhưng mang thêm guốc 1 tấc vào thì cũng sẽ cao bằng top model..."

Hắn liếc nhìn Lu lần nữa.

-"Cũng không được, chị Lu hơi bị béo, mặc áo dài vào thì trông không đẹp!"

Lúc này Lu bắt đầu hơi bị hoang mang, chỉ vào bé Nga hỏi.

-"Thế thì Thắng nhìn xem chị Nga có mặc được áo dài không?"

Ku ấy liếc nhìn bé Nga nửa con mắt, lắc đầu.

-"Chị Nga cũng không mặc được áo dài!"

Hắn nói tiếp với vẻ mặt rất am hiểu thời trang.

-"Chị Nga còm nhom, lại còn trẻ quá, mặc không đẹp!"

Haizzz...béo ù và ốm nhom thì làm sao mờ đẹp chứ, thế mà có người cứ xúi dại Lu mặc áo dài... ^O^

Mặc dù bị chê xấu, bé Nga vẫn ưỡn ẹo tạo dáng.

Buồn xa xăm...

Lu cũng được ku ấy bấm cho vài phát mộng dưới hoe...

Ưỡn phìng cái bụng ra, mông cong lên, như thế mới giống top model...

Xem ra, ku trẻ galand hơn ku già nhé. Tha hồ ưỡn ẹo cho ku ấy chụp hình...

Hớn hở tạo dáng ngây thơ...

Nhập tiệc, Lu chén ếch um nước dừa...

Ăn rau...

Chén cá sống...

Ku í đảm đang như một bà nội trợ, vừa pha nước chấm vừa luôn mồm giải thích.

-" Hai chị ăn thử món nước chấm em pha này, ngon cực kỳ không chê vào đâu được!"

Nói về độ lịch lãm thì ku ấy ăn bứt cả bố nhé, rất chi là sành điệu...

Luôn tay nấu nướng phục vụ hai chị. Điều làm chị Lu khoái chí nhất là ku ấy luôn nhắc đi nhắc lại câu.

-"Chỉ có chị Lu là hiểu ý em."

No phè râu...