Friday, April 10, 2009
Hành cũng có lúc cay...
...Hôm nay đi làm về ko được vui lắm lắm. Lục lọi lại đống tranh cũ tìm ra cái củ hành này nên post lên ngắm nó cho đở tủi.
Thì ra là củ hành ko chỉ có thơm thôi, mà đôi khi nó còn làm cho ta bị cay mắt. Hôm nay Lu bị củ hành cuộc đời nó làm cho Lu cay mắt.
Cay mắt vì cảm giác thất bại. Một ngày thứ sáu tàn nhẫn, vì lòng tự tin và tính kiêu ngạo của Lu đã bị mang ra ném đá một cách...
...thô bạo
...dã man
...tơi tã
...bi giờ nó đang bị tổn thương nặng nề.
Ngày hôm nay trong meeting, Lu cố gắng gân cổ lên mà cãi. Cãi cho team và cũng là cãi cho Lu.
Hai cái systems send đi bị trả về ko thể nào tới tay khách hàng vì...lí do kĩ thuật lộn chuồng.
Không phải lỗi của Lu, mà là lỗi của thèng ku vít software mới bên Data hắn tự í thay đổi version. Lu chủ quan cho máy đi nên khách ko xài được, vì version mới và cũ nó ko ăn khớp. Từ đó dẫn đến tình trạng mới cũ đá nhau nên khách trả máy về.
Cả buổi meeting chỉ có cãi và bàn, rồi lại cãi và phân tích xem bên nào chịu trách nhiệm. Cuối cùng thì cả hai bên cùng tìm ra nguyên nhân là miscommunication. Nhưng...bước ra khỏi meeting Lu vẫn mang mặc cảm phạm lỗi. Lỗi là chủ quan ko dự tính đến trường hợp này xảy ra. Bi giờ khách phải hẹn lại với bên mua hàng, xin gia hạn một tuần nữa cho Lu sửa lại.
Chiều nay đi làm về ăn gì cũng ko thấy ngon. Cái cảm giác chiến thắng ko còn mà thay vào là như con gà cú rũ.
Thì ra thất bại nó cũng giống như lúc chiến thắng vậy. Nó cũng làm cho ta có cảm giác bay bay, nhưng lần này ko bay lên thiên đàng, mà là bay xuống địa ngục.
Tiếng kêu bây giờ nó ko ò ó o nữa, mà là cứ ục ục, khục khặc, nghẹt trong cổ như gà bị cắt tiết.
Khì.. si ra con đường đi cho dù có trải đầy hoa hồng, thì đôi khi ta vẫn bị đau chân vì hoa hồng bao giờ cũng có gai.
Thoai ko rên rĩ, ko kêu la nữa...Lu đi khò đây
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment