Sunday, June 28, 2009

BLUES and JAZZ


Cảm thấy nhớ trường nên post tấm hình này lên cho đở ghiền...
------
Ku thầy phán rằng về nghe thử giữa Blues và Jazz, rồi viết bài phân tích cho ku ấy xem cái sự cảm nhận của mình như thế nào về chúng nó.

Lu post hai bài này lên cho cả nhà cùng nghe héng. Mặc dù Jazz và Blues hơi bị giống nhau nhưng Lu thích Blues hơn vì lối ca ấn tượng. Jazz đã biến tướng đi nên làn điệu nó nhẹ nhàng có vẻ flexible hơn. Vẫn thích nhạc Blues nên một chử thôi khi nghe bài của Tin Pan Alley "hay!"

Khi biểu diễn Blues, có vẻ như người nghệ sĩ đã ca bằng trái tim của mình, họ tập trung vào từng cách chạy và búng dây đàn tạo ra những âm thanh sắc sảo. Nét độc đáo riêng biệt của Blues là nó không chơi theo kiểu bình bình như Jazz, ca sĩ đã mang âm điệu của nó vút lên cao bổng rồi sau đó lại đem nó rớt xuống thật thấp với lối nhấn nhái ĩ ê thật ấn tượng. Người ca sĩ này làm cho Lu có cảm giác đang lượn lờ lên núi xuống đèo.

Blues is a vocal and instrumental form of music based on the use of the blue notes. It emerged in African-American communities of the United States from spirituals, work songs, field hollers, shouts and chants, and rhymed simple narrative ballads. The use of blue notes and the prominence of call-and-response patterns in the music and lyrics are indicative of African influence. The blues influenced later American and Western popular music, as it became the roots of jazz, bluegrass, rhythm and blues, rock and roll, heavy metal, hip-hop, and other popular music forms.

Jazz is an original American musical art form which originated around the beginning of the 20th century in African American communities in the Southern United States out of a confluence of African and European music traditions. The use of blue notes, call-and-response, improvisation, polyrhythms, syncopation and the swung note of ragtime are characteristics traceable back to jazz's West African pedigree. During its early development, jazz also incorporated music from New England's religious hymns and from 19th and 20th century American popular music based on European music traditions.

In jazz and blues, blue notes are notes sung or played at a lower pitch than those of the major scale for expressive purposes. Typically the alteration is a semitone or less, but this varies among performers. Country blues, in particular, features wide variations from the tonic but still with the blue-note feeling.

JAZZ








BLUES







---
(*)
Nhạc Blues:
Nhạc Blues có nguồn gốc từ những bài ca lao động, tôn giáo và dân ca của người Mỹ da đen được khởi xướng vào đầu thế kỷ 20. Nhạc Blues thường buồn, vì thế nên có tên Blues (buồn). Khởi nguồn của Blues không đơn giản, đã có rất nhiều chuẩn mực về giai điệu, cách hoà âm được thiết lập, và những chuẩn mực này đã và vẫn đang được biểu diễn rộng rãi. Blues có thể rất buồn, hạnh phúc, chậm, nhanh, không lời, ca khúc. Lịch sử của các giọng hát nhạc blues được chia thành hai nửa. Mỗi nửa thể hiện một giai đoạn khác nhau. Nửa đầu tiên vào khoảng cuối thế kỷ XIX đến những năm 1930. Nửa này ghi nhận hai phong cách hát blues riêng biệt. Phong cách thứ nhất có thể được coi là country hoặc rural-blues trong khi đó phong cách còn lại được gắn mác city hoặc urban-blues. Nhạc blues đồng quê được hát bởi những người đàn ông với nhạc cụ và phần nhạc đệm đơn giản. Những ca sỹ hát nhạc blues thời đó thường chỉ có cây guitar là nhạc cụ duy nhất để đệm cho mình. Ca từ cũng rất đơn giản và âm nhạc thật sự rất mộc mạc và không hề được gọt dũa. Một số ca sỹ nam nổi tiếng được ghi vào sử sách có thể kể tới là Lightnin' Hopkins, Huddie Ledbetter, Big Bill Broonzy, và Blind Lemon Jefferson. Nhạc blues thành phố bao gồm cả giọng ca của các ca sỹ nam và nữ. Âm nhạc ở đây tao nhã và tinh tế hơn nhạc blues đồng quê. Thay bởi phần nhạc nền đơn giản, những ca sỹ nhạc đồng quê thành phố còn có thể sử dụng một nhóm khiêu vũ nhỏ phụ hoạ. Bessie Smith, Ma Rainey, và Chippie Hill là những ca sỹ nổi tiếng nhất ở phong cách này. Sau năm 1930, phong cách nhạc blues bắt đầu thay đổi. Đi theo sự phát triển của các giọng ca blues, sự phát triển trình độ của một số các nhạc công cũng tăng lên đáng kể. Vào lúc này, những nghệ sỹ nhạc blues lớn có thể sử dụng nhạc cụ tốt như là giọng hát của họ. Vào thời gian khởi đầu, các nhạc công thường bắt chước phong cách của các ca sỹ nhưng đến thời điểm này một số ca sỹ cũng đã phải sao chép phong cách của các nhạc công lớn.

Nhạc Jazz:
Jazz là một nét văn hoá bản xứ ban đầu chỉ của riêng người Mỹ và đã được tạo ra bởi người Mỹ. Âm nhạc phương Tây và châu Phi là nơi đã gieo hạt nên jazz, nhưng chính văn hoá Mỹ mới là nơi jazz nảy mầm và phát triển. Jazz không phải là loại nhạc của người da trắng, cũng chẳng phải là của người da đen, mà nó là cả một câu chuyện về những phong tục, di sản và cả triết học. Trong suốt những năm đầu tiên phát triển của đất nước Mỹ, chế độ sở hữu nô lệ được coi là một chuẩn mực. Nô lệ bị ép buộc đến từ châu Phi phải làm việc vất vả trong các đồn điền của người Mỹ. Những nhạc công và những tài năng âm nhạc trong số đó đã học được rất nhanh nền âm nhạc vốn có sẵn của phương Tây, cùng lúc đó, âm nhạc phương Tây cũng đã có không ít bài học về âm nhạc Phi châu. Nền văn hoá sơ khai của châu Phi coi trọng âm nhạc hơn phương Tây rất nhiều. Âm nhạc là một khía cạnh quan trọng trong những hoạt động hàng ngày của thổ dân châu Phi. Thổ dân châu Phi rất coi trọng các hoạt động theo nhịp điệu khá phức tạp và tiến bộ dựa trên một ca từ và giai điệu đơn giản. Những nét nhịp điệu này đã gắn liền với nô lệ châu Phi trong suốt thời gian họ bị bắt ép làm nô lệ ở Mỹ. Vì cách xa quê hương nên âm nhạc truyền thống một phần cũng không thể thể hiện chính xác được vì rất nhiều lý do, ví dụ như không được sử dụng các nhạc cụ châu Phi truyền thống. Có thể hiểu như một ban nhạc rock của các nghệ sỹ châu Phi khi biểu diễn ở Mỹ không được sử dụng bất cứ một cây guitar điện, một dàn trống… Tuy vậy, ban nhạc này vẫn đủ nội lực để có thể sử dụng các nhạc cụ có sẵn tạo ra âm nhạc của mình và điều này là chính xác đối với các nô lệ da đen ở Mỹ. Bên cạnh việc tìm các nhạc cụ mới, các nhạc sỹ châu Phi cũng đã mở rộng mình để tìm hiểu âm nhạc của phương Tây. Sự mở rộng này là khởi nguồn nảy mầm của nhạc jazz. Những ca từ, giai điệu, nhịp điệu, và cả văn hoá Tây phương không ít thì nhiều cũng đã dần thấm vào những người da đen. Tất nhiên, các nhạc sỹ da trắng cũng đã bị ảnh hưởng nhiều khi nghe nhạc của người da đen. Thời gian trôi qua, và sự trao đổi âm nhạc này đã tạo ra Jazz.

(*) Nguồn nhặt được trên một trang web
---
Old entry save for reference.

Saturday, June 27, 2009

MỘNG VÀ THỰC...


Lu vừa mới khò dậy cả nhà ạ.

Đầu óc vẫn còn vật vờ vì giấc mộng đêm qua.

Mơ thấy toàn là những điều không có gì hay ho cả, Lu đã thấy mình trở thành luật sư!

Khi pass qua kỳ thi tuyển đại học, chính thức được hòa nhập vào nền giáo dục của Mỹ thì Lu khoái chí lắm. Lu ôm ấp đủ thứ mộng ơi là mơ.

Lu mê lịch sử, thích một chút gì có liên hệ đến luật pháp nên cũng muốn bon chen đeo theo học luật. Thú thật mí cả nhà là Lu cũng cảm thấy mình hơi bị có đủ tố chất để trở thành một luật sư lắm mồm như bà Hiu-lơ-ri Lin-cờ-tơn.

Này nhá, bình thường ít nói hay trầm ngâm trong bóng râm để si lựng, đó không là tố chất của luật sư thì là gì?

Cả ngày có thể dí mũi vào từng mạch điện săm soi tìm tòi xem chúng nó bị bệnh gì? khả năng bới lông tìm vết điều tra vụ án này không phải là tố chất của một luật sư thì là gì?

Lu lại có trí tưởng tượng phong phú nè, biết vẽ vời làm cho củ khoai thành củ ngọc, biết tô màu cho những thứ dặt dẹo trở nên sống động đáng iu, biết vẽ con gà ra thành con vịt, đó không là tố chất của luật sư thì là gì?

Đó là chưa nói đến sự ham mê học hỏi luật pháp của Lu nữa đấy.

Thỉnh thoảng hay đậu xe sai chỗ quy định nên Lu bị police tặng cho ticket đóng tiền phạt. Mặc dù biết rằng có thể viết check gởi tới trả tiền là xong, nhưng Lu không thích thế. Lần nào bị phạt Lu cũng xin được ra tòa xem quan chánh án phán những trường hợp lái xe phạm luật.

Không có được ngồi xem lâu đâu cả nhà ạ, chỉ được dự một giờ vàng bạc của quan tòa thôi đấy. Tuy ngắn ngủi nhưng vui cực kỳ. Chánh án mặc đồ dòng, đầu đội tóc giả nhìn đệp kinh hoàng. Không khí thật trang nghiêm khi ông ấy bước vào, vì mọi người phải đứng dậy chào ông ta một cách kính cẩn, oách chưa nào? Một ku police xướng tên từng trường hợp vi phạm cho ông ấy phán quyết.

Ông A tháng trước đậu xe ở nơi dành cho người tàn tật, "guilty or not guilty?"

Bà B tháng nọ lái xe không chịu ngừng lại ở stop sign, "guilty or not guilty?"

Anh C ngày đó quẹo cua trái luật, "guilty or not guilty?"

Chỉ cần mình trả lời "yes, guilty!" thì huề cả làng, và quan chánh án sẽ ra ân huệ mình ko cần đóng tiền phạt nữa chỉ trả chút ít lệ phí thôi. Driver licence của mình cũng được ông ấy cho vào zero lỗi, và lại trở thành good driver. Cả nhà thấy làm luật sư có oách không?

Và đêm qua Lu đã nằm mơ, Lu thấy mình được cho làm luật sư đới. Ai đó dúi vào tay Lu cái áo dòng và chiếc mũ tóc giả của người cầm cân nẩy mực . Lu hí hửng mặc nó vào, và phi ngay tới nơi đang cần những luật sư như Lu để mà hành đạo. Trong giấc mơ Lu thấy mình thật sự là vĩ đại, là uy nghi, là đang bước lên đỉnh cao của vinh quang.

Khi tới nơi nhận việc thì Lu hơi bất ngờ, chung quanh không thấy bóng dáng police đâu cả, không thấy khán phòng xử án đâu cả, cũng chẳng thấy cái bàn to đùng dành cho quan chánh án Lu ngồi xử xự.

Thay vào đó là một bà xồn xồn thư ký già đang ngồi thu người ở gốc phòng. Thấy Lu bước vào bà ấy nhướng cặp mắt lờ đờ sau lằn kiếng lão nhìn lên rồi ề à.

-"Tới rồi đấy à? sao lại ăn mặc như đi diễn tuồng thế? thay nó ra ngay rồi coi sắp xếp lại đống giấy tờ bụi bậm trên kệ kia kìa, nhớ lau dọn luôn cái bàn nước phía trong nhá! mà này, lần sau đi làm nhớ ăn mặc cho gọn gàng vào, cái gì mà lê lết áo chụng với đội tóc giả chi thế? Haizzz...thật chẳng biết làm việc gì cả."

...

Có lẽ đêm qua nằm mơ vì ban ngày trong công ti có chuyện cả nhà ạ.

Thèng ku lính Ấn Độ của bà boss đã gây với thèng ku lính Mỹ của Lu. Hai đứa chúng nó tranh nhau gởi hàng đi theo cách của mình, thế là tranh cải. Thèng ku lính Mỹ của Lu còn trẻ nên nóng đầu đã buột miệng kêu thèng Ấn Độ là "crazy dumper".

Lu phải phi xuống khu vực xếp hàng giải hòa, bảo hắn lần sau tối kị là không được chửi đồng nghiệp như thế. Hắn có thể bị đuổi mà Lu cũng sẽ bị la rầy.

Cuối ngày Lu cùng bà boss đã phải làm huề lại với nhau (bằng mặt nhưng cũng không bằng lòng), để có thể điều khiển cho cả team work bình thường nếu ko thì sẽ bị boss trên cạo da lưng. Haizzz...suy ra nóng đầu cũng tai hại cả nhà a...

Friday, June 26, 2009

MÙA MƯA NĂM ẤY...


Mùa mưa năm ấy thật là lạ.
Không biết phải tả về nó như thế nào đây?
Chỉ biết rằng nó không giống như những mùa mưa khác. Nó không ồn ào, ầm ĩ, mà nó ri rỉ từng giọt...
...rơi
...rơi
...rơi

Cứ rơi
...rơi
...rơi

Từ sáng đến trưa
...rơi
...rơi
...rơi

Rồi lại rơi
...rơi
...rơi

Đến tối thì nó hết rơi.
Mùa mưa năm nay không thấy nó rơi nên lấy làm lạ, sao năm ấy nó rơi mà năm nay lại không rơi? có lẽ năm tới nó sẽ rơi...

----

hà hà...tác phẩm mới nhất của Lu Lu vừa "sáng tát" ra tẹng chị sui TiTi. Pic hàng cây bóng nắng Lu chộp ngày hôm qua ở fitness sau khi oánh tạ xong, post lên minh họa cho hình ảnh mùa mưa năm nay không có rơi...rơi như mùa mưa năm ấy :D :D

Wednesday, June 24, 2009

KĨ NIỆM NGÀY CƯỚI!


CHUYỆN 1:


Để kĩ niệm 30 năm ngày cưới, ông chồng xấp xĩ 60 quyết định đi tìm mua một chiếc áo ngủ tặng cho bà vợ cũng đã tròm trèm hơn 50.

Bước vào một cửa tiệm chuyên bán áo ngủ đồ lót phụ nữ, ông cất tiếng hỏi cô gái bán hàng.

-"Cô này, tôi muốn tìm mua một chiếc áo ngủ thật đẹp để tặng cho bà xã kĩ niệm ngày cưới. Cô có cái nào độc đáo không?"

Cô gái khoảng ngoài hai mươi xăng xái chỉ cho ông chồng một chiếc áo ngủ cực kỳ khiêu khích.

-"Ông mua cái này tặng cho bà nhà đi, hàng mới nhất rất hot đấy!"

Giơ chiếc áo ngủ lên ngắm nghía, săm soi, ông cảm thấy nóng ran cả người lên. Phải xác nhận là hot thật!

Chiếc áo mỏng như lá lúa, ngắn củn cởn nhìn xếch xi không chịu được. Ông quyết định mua nó ngay và nghĩ rằng đây sẽ là món quà tình yêu có í nghĩa nhất.

Khi nhìn thấy chiếc áo ngủ bà vợ thật sự cảm động, và quyết định sẽ mặc nó ngay trong đêm tình yêu của hai người.

Tối đến, ông chồng đi tắm rửa sạch sẽ lên gường nằm chờ bà vợ vào hú hí. Sau khi ưỡn ẹo trước gương mặc thử chiếc áo ngủ mỏng manh, bà bất chợt nảy ra í nghĩ là thôi không cần phải mặc gì cả. Chiếc áo mỏng dính nhìn xuyên suốt từ trong ra ngoài thế kia, có mặc cũng như không thì việc gì phải mặc cho rườm rà. Thế là bà quyết định cởi phăng ra cho nó máu.

Khi bà vợ bước vào, ông chồng nhấp nháy hai con mắt nhìn và bật lên tiếng rên.

-"Trời đất ơiii!..cái áo tôi mua mắc tiền thế kia làm quà tặng, mà bà không biết ủi cho nó thẳng thướm trước khi mặc à..?!?"

CHUYỆN 2:

Kĩ niệm ngày cưới, bà vợ sồn sồn quyết định làm cho đêm vợ chồng phải thật hâm nóng, thật lãng mạng. Theo lời bày vẽ của mấy người bạn, bà ta tìm đến phòng mạch bác sĩ xin cố vấn.

-"Thưa bác sĩ, tôi nghe nói bác sĩ có bán thần y giúp cho cuộc sống vợ chồng được thăng hoa, xin bác sĩ giúp cho tôi một mớ mang về cho ông nhà tôi xài ạ."

Bác sĩ đưa cho bà vợ một gói thuốc và bảo rằng.

-"Đây là thần dược còn mạnh hơn cả Viarga do tôi tự chế ra, bà nhớ cho ông nhà uống đúng liều lượng thôi, đừng có lạm dụng mà hại lắm đấy!"

Hí hửng mang gói thuốc về nhà, bà vợ quyết định cho vào thức ăn ko cho ông chồng biết để có không khí tình điệu thật tự nhiên. Biết chồng thích ăn món bún nước, bà vợ liền nấu ngay một nồi và không quên cho thần dược vào.

Nửa tiếng sau chuông điện thoại nhà bác sĩ reo ầm ĩ. Ông nhấc máy trả lời thì nghe được tiếng rên rĩ kêu cứu của bà ta.

-"Cứu mạng...cứu mạng bác sĩ ơi! thế này thì không xong rồi, tôi không có cách gì có thể chận nó lại được nữa rồi!".

Bác sĩ cười hóm hỉnh.

-"Đã bảo với bà rồi là thuốc nó mạnh cực kỳ, xài vừa vừa thôi, ai bảo bà tham lam chi lắm. Thôi đem ông ấy đi vào nhà tắm, trấn nước lạnh vào cho tỉnh táo lại thì sẽ yên ngay thôi mà!".

Người đàn bà rên rĩ.

-"Có phải là ổng đâu bác sĩ, mà là mấy cọng bún trong nồi bi giờ nó cứ dựng ngược lên, tôi không tài nào đậy nắp lại được!"

-----

Post mấy câu chuyện nhảm nhí cho cả nhà đọc đở bị xì-trét, đừng có kêu rú lên là Lu kể pậy pạ nhá.Trưa nay trong công ti ăn lunch nghe bà con tám linh tinh thế đới!

NGÔN NGỮ CỦA KHÔNG NGÔN NGỮ


Hai luồng nước lạ bất chợt gặp nhau ở một giao điểm.
chúng va vào nhau, quấn quít, trộn lẫn, uốn xoáy.
Mạnh mẽ như hai ngọn sóng thần.
Chúng dễ dàng hòa tan vào nhau vì có chung một tính chất là "nước".
Hai luồng nước cuồng nhiệt gặp nhau đã tạo ra một dòng chảy mang màu đỏ của sự nóng bỏng.
Lúc này sẽ không thể nào phân biệt hay tách rời được, vì chúng nó đã đồng nhất.
Ngôn ngữ của không ngôn ngữ là...không cần nói gì cả.
Chỉ cần trộn lẫn vào nhau để có thể nghe và cảm nhận được một cách sâu sắc...

THẤP THOÁNG


Mơ hồ một giấc thiên thai
Thoáng qua đôi bóng đêm dài theo đêm...

Tuesday, June 23, 2009

CÁI BÓNG HẠNH PHÚC

Drawing A COUPLE

Vài năm trước có một người Mỹ đi chu du sang Việt Nam. Ông ta đã qua tuổi ngũ tuần và là một nhà văn. Người đàn ông này rong ruổi từ nam ra bắc với mục đích muốn tìm hiểu về đất nước và con người Việt Nam.

Khi đến Hà Nội ông đã gặp một cô gái là sinh viên đại học ngoại ngữ, còn rất trẻ khoảng ngoài 20, xinh đẹp và thông minh. Không hiểu sao hai trái tim một già một trẻ lại cùng đập chung một nhịp, để rồi sau đó cả hai đưa nhau đến nhà thờ thề thốt sẽ trọn đời gắn bó.

Một năm sau cô gái theo chồng về xứ lạ. Theo như lời người quen kể lại, khi đặt chân lên nước Mỹ cô đã bị shock. Người chồng nhà văn của cô không nghèo nàn như cô nghĩ, ông ta mang cô về sống trong căn biệt thự hơn mấy triệu dollars trên vùng đồi núi Santa Cruz, thuộc tiểu bang California.

Căn nhà rộng thênh thang chỉ dành cho người chồng và cô gái. Việc nội trợ trong nhà đã có một bà giúp việc người Philipino chăm nom.

Người chồng cách ly hẳn cô gái với thế giới bên ngoài. Cô không cần học lái xe, muốn đi đâu có ông ta đưa đi. Muốn ăn gì thì có bà giúp việc phục vụ.

Mỗi ngày cô gái cùng chồng viết sách và dịch thuật. Thỉnh thoảng đôi ngày trong tuần, có một ông cụ người Việt lên núi phụ giúp việc in ấn sách cho nhà văn. Đó chính là lúc cô được dịp nói liên tục bằng tiếng mẹ đẻ, cứ như một người bị bỏ đói lâu ngày được ăn.

Trong một lần đi dự party của người quen Lu đã gặp cô ấy. Thướt tha trong chiếc áo dài tím huế, tóc thề xõa ngang vai, cô có một nét đẹp thùy mỵ tự nhiên không chút son phấn. Ai cũng ngạc nhiên khi tuổi trẻ như cô lại hài lòng yên phận bên người chồng nhà văn đã lớn tuổi. Cũng có kẻ ác miệng cho rằng vì ông ta giàu có.

Lu không biết feeling của Lu nó có bịp Lu không? nhưng một điều chắc chắn Lu cảm nhận được đó là cô ấy thật sự ngưỡng mộ người đàn ông này. Có lẽ vốn kiến thức sâu rộng của ông ta đã làm cô gái yêu và nể phục. Lu nhìn thấy được điều này qua ánh mắt của cô chăm chú nhìn ông nhà văn khi nói chuyện. Ánh mắt ngời sáng lên vẻ tự hào và tràn đầy yêu thương.

Cô gái chấp nhận là cái bóng sống lặng lẽ trên một đất nước xa lạ, thế giới của cô thu nhỏ trong bốn bức tường nhà ấm cúng của chồng. Đây có phải là một cái bóng hạnh phúc?

Câu trả lời có lẽ là “yes”, vì nghe đâu bây giờ căn nhà ấy đã có thêm nhiều người ở thật đông vui, đó là những đứa trẻ!
......

old entry

Sunday, June 21, 2009

lẠI CÚM


Những câu đối thoại Lu tình cờ nghe được chiều qua trong lúc đang oánh tạ.

-"Ông dạo này làm gì?"
-"Thì làm mấy việc linh tinh vớ vẩn cho một chi nhánh mua bán bảo hiểm thôi, nhưng vừa thất nghiệp nữa rồi, chi nhánh ế ẩm quá!"
-"Có định về Việt Nam chơi không? tuần sau tôi và thằng bạn rủ nhau về bển ở luôn ba tháng mới bay sang lại Mỹ nè"
-"Sao ông gan thế? nghe nói bên đó đang có dịch cúm lợn lây lan nên ai cũng ngại về lắm."
-"uhm, nhờ tin đồn Việt Nam đang bị cúm nên mùa này giá vé máy bay rẻ như bèo, chỉ còn có $900 đến $1000 thôi. Mọi năm mùa hè là tha hồ hãng vé chặt chém từ 1600 đến gần 2000 dollars."

Câu chuyện Lu nghe lén được ở tiệm cafe sau buổi oánh tạ.

-"Tôi nghe đồn bây giờ Việt kiều về tới sân bay là bị tẩy chay đó ông ạ"
-"Tẩy chay? chuyện gì thế? nghi ngờ phản động hả? sao nghe nói bên ấy bây giờ cởi mở lắm mà?"
-"Không phải là phản động mà là người ta sợ Việt kiều về mang theo bịnh cúm lợn!"
-"Sao tôi lại nghe nói bây giờ bên ấy cúm lây lan nhiều quá nên khách du lịch có phần ngần ngại việc phòng ngừa dịch?"

Hai câu chuyện điều có vấn đề mâu thuẫn khó trả lời.

Lu cứ tưởng cúm lợn này nó đã chìm vào dĩ vãng từ mấy tháng trước rồi kia mà? Theo thống kê thì năm nay bệnh cúm tại khu vực Lu ở lại giảm đi thấy rõ, có lẽ nhờ sự la ó ầm ĩ của việc phòng ngừa cúm lạ nên ai cũng cẩn thận không để mình bị lạnh, bị dễ nhiễm bệnh. Hì, đôi khi tin đồn nó còn lây lan nhanh hơn cả cơn dịch phải không cả nhà?

Ơiii...thôi Lu đi khò đơi, ngày mai trong công ti lại có việc bận rộn phải mần ngay. Chụt chịt cả nhà một nhát. Hà hà, cái này thì không có cúm lợn lây lan đâu nhá :D

Saturday, June 20, 2009

CHÂN DUNG HÀNG XÓM


Tuần này Lu không vẽ nude nữa, mừ cho ra chân rung của hai nhà hàng xóm trong bờ lốc của Lu.

Hai nhà hàng xóm bạn của Lu đều là nhà báo, một người mần báo giấy, Mr. VMC. Còn người kia mần báo hình, Ms. chị sui TiTi.

Nhân dịp ngày nhà báo Lu vẽ chơi tẹng cho hai người. Tuy rằng nhìn nó chưa đệp cho lém, nhưng cũng hơi bị giống giống nên Lu post lên luôn. Ba giờ sáng roài mừ chỉ mới có tĩa hót râu ria của một hàng xóm thôi. Lu phải đi khò tí đỉnh. Ngày mai sẽ tiếp tục tĩa hót tóc tai cho nhà hàng xóm chị sui.

Hai nhà đừng cóa mừ rú lên là sao nhìn hông giống nhá. Lần sau có time sẽ chơi sang vẽ bằng màu, còn bi giừ thì chỉ trắng đen thoai à.



Chân rung của chị sui TiTi đơi.

Anh Cường là mẫu nam thì mặc đồ lính là oách roài. Lính mang í nghĩa chúc cho anh Cường luôn viết hay, viết đúng, như đã từng là thế. Hình như đó là bản chất của người lính đúng ko nhỉ?

Còn chị sui là nữ nên Lu galant tẹng thêm cho chị sui hoa Bách Hợp đới. Hoa Bách Hợp với í nghĩa chúc chị sui luôn xinh tươi, nữ tính, dịu dàng như từng là thế. Đừng vì bất cứ điều gì mà đánh mất đi bản chất á đông này héng!

Lần đầu chỉ sketch thế này thôi, mẹ Lu nó ngâm kíu tiếp cách thể hiện gương mặt của hai mẫu sao cho ấn tượng hơn roài vẽ tiếp.

Wednesday, June 17, 2009

KHÚC NHẠC CHIỀU

Chiều hôm qua, sau giờ làm việc đi tới fitness oánh tạ thì Lu chộp được mấy tấm hình này. Trong mắt của Lu nó được gọi là đệp.

Không hiểu sao những cảnh thiên nhiên thế này nó dễ làm say lòng Lu lắm cả nhà a. Mỗi lần được thấy bất chợt đâu đó cái sự lởng mợng thế này, thì Lu lại nghĩ ngay đến nó phải có một loại nhạc nào đó mô tả, tô điểm cho nó.

Lu không kì thị loại nhạc cụ nào cả, Lu nghe tất. Nhưng guitar vẫn là thứ ưa chuộng nhất của Lu.

Nếu hỏi Lu âm thanh nào trong những nhạc cụ nó mang đến cho ta đầy đủ nhất cảm giác tĩnh lặng, yên bình của cái sự gọi là cô độc?

Câu trả lời, guitar! ai đã từng chơi guitar cũng hiểu rõ tính năng gây âm thanh đa dạng của nó. Piano cũng không dở đâu, nhưng nó là loại nhạc cụ kì thị. Nó chỉ ở trong những căn phòng ấm cúng sang trọng.

Nó không thể nào theo ta đi cùng trời cuối đất. Nó không biết vượt núi leo đồi. Nó không biết bềnh bồng âm thanh trầm bổng lẻ loi trên biễn vắng. Nó...mà thôi không tả nữa, mới có 4 giờ sáng thôi Lu đi khò tiếp đơi. Cả nhà nghe cho hết bài solo guitar Serenade của Schubert đi héng, relax lắm! Lu nghe nó no nê hết cả cái sọ ngừi của Lu rồi.






Sunday, June 14, 2009

NHẢM MỘT CHÚT...


CHUYỆN 1:
Ông bố bảo đứa con: xích con chó dử lại.
Cậu con hỏi: Nhà sắp có khách từ phương xa tới à bố?
Bố đáp: Không! Mẹ mày sắp từ thẩm mỹ viện trở về!

CHUYỆN 2 :
Ông chồng đi làm về bất chợt thấy vợ đang nằm với một người bạn thân.
Ông rút súng bắn chết ngay thằng bạn này.
Bà vợ nói ngay: Cứ cái đà này thì ông sẽ mất hết bạn bè!

CHUYỆN 3:
Thầy giáo hỏi cả lớp: Các em đã hiểu việc kinh nguyệt quan trọng thế nào đối với phụ nữ chưa?
Trò đáp: Thưa hiểu ạ. Khi chị con nói tháng này không có kinh nguyệt thì mẹ con ngất xỉu, bố con bị đột quỵ tim. Còn anh tài xế thì chạy thoát ra cửa!

CHUYỆN 4:
Cậu con hỏi ông bố về sự khác biệt giữa hai từ "confident" và "confidential".
Ông bố liền đáp: Nếu bố nói con là con ruột của bố, tức là bố "confident".
Còn nếu bố nói nhỏ với con thèng tèo hàng xóm cũng là con của bố, và là em của con thì đó là "confidential"!

...he he, chiều Chủ Nhật vẽ "chân rung" loài ngừi chung quanh ta dở dang phải ngưng vì...Lu nghiện cafe. Phóng ra ngoài coffe shop vừa đọc báo vừa nhâm nhi thì moi ra được mí cái này. Post lên cho cả nhà đọc đở bùn trong lúc Lu đang mê mãi sketch mừ chưa xong "chân rung" nào hết!

TRẮNG

Chiều nay lái xe vào exit Lu chộp được tấm hình mây lang thang này.

Về nhà soi nó lên so sánh với mấy tấm mây lang thang trước đây, rồi Lu chợt giật mình. Trong cái sọ ngừi của Lu có một điều gì đó thật là mâu thuẫn. Lu thích màu sắc nên học hội họa, lí do là có thể vọc phá pha chế linh tinh. Nhưng thật ra Lu lại chỉ yêu màu trắng. Một màu trắng tinh như còn trinh í. Cụ thể là Lu rất thích nhìn mây trắng lang thang.


Thích những con thú nhồi bông màu trắng. Thích phòng ngủ, chăn gối cũng phải màu trắng.


Rèm che cửa cũng muốn nó là von trắng mỏng. Ngay cả khi đi mua chén bát Lu cũng chỉ tìm mua loại nào có màu thủy tinh trong suốt, hoặc màu trắng.

Ô hô, thế là Lu ngộ ra roài nhá. Lu thích pha màu sặc sở, vọc phá trộn lẫn chúng nó tưng cả lên, nhưng trong tiềm thức của Lu, thì màu trắng ko sắc mới chính là màu yêu thích.
Trắng hình như mang í nghĩa của sự rõ ràng, không tranh tối tranh sáng.
Si lựng tới đây tự dưng Lu nổi máu siêng lên, quyết định sau mấy tháng hè sẽ làm siêng, ban đêm bò vào trường học tiếp cho xong 4 lớp Fine Art, Interior Design. Không bỏ dở dang nữa. Lu thích thiết kế nội thất, Lu thích vẽ mừ.
Cả nhà nhớ nhắc nhở Lu tiếp tục mần siêng nha. Nếu Lu có lười học thì khuyên nhủ nhẹ nhàng như zầy, "cái đồ con bòa Lu, chăm chỉ mừ học đi". Quyết định vậy nhen!
SmileyCentral.com


Friday, June 12, 2009

TABOO


Xanh vui tươi, xanh hi vọng, xanh tràn trề sức sống.

Thân hình vũ nữ được sketch bằng chì sáp, từng đường cong uốn lượn nhịp nhàng lên xuống nhằm nói lên cái chất lã lơi cần phải có của người vũ nữ.

Cong tròn kết hợp màu xanh tượng trưng cho xuân vẫn còn xuân. Tuần này Lu đổi xì-tai vẽ "chân rung" nên ko vẽ tranh nude. Nhưng theo thông lệ mỗi tuần là một nude model, nên post lại entry cũ này. Hình sáp không mặc quần áo thì cũng là mẫu nude cả nhà héng :D

Cả nhà chờ tí tí cho Lu có hứng vẽ "chân rung" loài ngừi quanh ta, xong roài Lu sẽ post lên.

HỎI?!?


Chiều cuối tuần rỗi hơi không làm gì nên Lu si nghĩ ra mấy câu hỏi này, cả nhà cho xin í kiến nhá.

Thứ nhất là Lu nhìn vào trong gương ấy, thì thấy tóc hôm nay đã dài lắm lắm. Hinh như là đã vượt qua cái lưng wừn ròi. Thế thì có nên cắt ngắn bớt đi hông nhỉ? hay uốn xù xì lên cho nó rã rời? Cứ để thẳng mãi thía này nhìn trong giống chị Tư Hậu quá đi.

Thứ nhì là vấn đề nghỉ ngơi. Tháng 7 là tháng lễ lạc tha hồ đi phép hè cả nhà a.

Mấy hôm nay công ti có việc hành Lu nhức cái sọ ngừi lắm, và Lu cũng cảm thấy bị xì trét kinh lên được. Phải relax thôi, ko khéo là tẩu hỏa nhập ma.

Thế cả nhà si nghĩ xem Lu nên đi Hawaii tém biển hay là đi đâu nhỉ?... đi đâu thì được chén ốc, chén phở, chén kem? Haizzza..za...đi đâu mừ vẫn chưa nghĩ ra...

Wednesday, June 10, 2009

TĨNH LẶNG



Tối nay Lu lại ngứa tay muốn vẽ pậy.
Thật ra cũng không gọi là vẽ hoàn tất, nên gọi là sketch thì đúng hơn. Dở dang thế này vì tới gần 2 giờ sáng là cụt mất hứng rồi.
Sketch xong cũng chẳng biết nên gọi nó là gì? đêm về tĩnh lặng, tiếng guitar bài Virtue của Jesse Cook cũng tĩnh lặng nên...gọi tạm nó là TĨNH LẶNG vậy.
Hi hi, đi ngủ thôi, sáng mai còn làm việc.
Cũng đở ngứa ngáy rồi, đi khò khè đây...ZZzzzzz

Sunday, June 7, 2009

KHÔNG NHÌN SẼ KHÔNG PHẠM TỘI


Chiều nay trong công ti, Lu nghe mí đồng nghiệp kể chuyện về một bà cụ vừa lấy bằng lái xe
đã bị police túm vì phạm lỗi.

Đấy là một old lady ngấp nghé 60 rồi, trầy trật mãi cũng thi đậu được bằng lái. Ngay hôm sau đã tí tởn lái ngay xe đi chợ cho thỏa lòng thỏa dạ, vì bao nhiêu năm ko dám học lái xe. Mỗi khi muốn đi đâu là phải chờ người nhà tha đi dùm hay phải bắt xe bus mà đi.

Gia đình căn dặn phải hết sức cẩn thận, vì police thấy người già ngồi sau tay lái là hay để í. Họ
sợ già rồi ko còn đủ nhanh nhẹn tỉnh táo điều khiển xe như giới trẻ. Đúng như dự đoán, bà cụ vừa lái được một đoạn ngắn thì bất chợt thấy một ku police lù lù xuất hiện. Hắn đang chạy bám theo sau đuôi xe.

Đã được dặn trước nên bà cụ cầm chặt tay lái chạy từ tốn thật là bình tỉnh, hai con mắt thì dán cứng vào kính chiếu hậu quan sát xem thèng ku police kia đang làm gì. Thấy hắn cứ tiếp tục bám theo sau xe, bà cụ càng đề phòng cẩn thận hơn. Nhìn đồng hồ vận tốc chỉ có 30 miles một giờ, bà nghĩ chạy thế này thì quá lí tưởng rồi. Vừa điều khiển xe, vừa quan sát tên police qua kính chiếu hậu, bà cụ cứ thế mà lái từ lái tốn và đắc chí rằng hắn ko tìm ra lí do gì để thổi xe của bà được. Nhưng...

Bất chợt đèn xe hắn hú lên, chớp xanh đỏ liên tục ra hiệu cho bà tấp xe vào lề, như thế có nghĩa là bị hắn túm cổ vì phạm luật rồi. Tức mình vì đã cẩn thận chạy tốc độ ngoan như thế mà vẫn bị hắn kiếm chuyện bà câng mặt lên hỏi hắn.

-"lão đã phạm tội chạy quá tốc độ àh?"

Police, " không, bà chạy tốc độ chậm rải rất tốt"

Bà cụ nghe xong liền gân cổ lên hỏi tiếp với vẻ tự đắc.

-"thế ra chạy đúng tốc độ cũng bị phạt àh?"

Police, "không, chạy đúng tốc độ không bị phạt, nhưng bà bị ticket vì tội...vượt đèn đỏ!"

Thì ra bà cụ vì lo quan sát thèng ku police hai mắt cứ dán chặt vào kính chiếu hậu, nên ko để í phía trước ngả tư đã bật đèn đỏ, vì thế cho xe chạy tà tà như con lạc đà vượt qua luôn.

Kết lựng : bà cụ phạm tội chỉ vì lo nhìn mặt thèng ku police. Nếu bà í ko nhìn thì sẽ ko làm pậy là...vượt đèn đỏ
SmileyCentral.com


Saturday, June 6, 2009

HOA RƠI

he he, my new drawing. Lần này Lu Lu đã tự nghĩ ra được cái sáng kiến đưa điệu TABOO vào trong tranh vẽ của Lu. Coi như í kiến của Lu cũng hơi bị ko tệ lém. Thèng ku thầy mún Lu có tư tưởng bay bổng thì càng ngày Lu cho drawing của Lu càng bay bay lun.

Nhẹ nhàng từng cánh hoa rơi...

Lại rơi rơi...

Lại rơi rơi...


he he, tới đây thì hết rơi. Lu bắt chước mí truyện vụ án hình sự có kết thúc bỏ ngõ. Tự người đọc giải quyết vứn đề.


Cúi tuần rảnh rỗi nên Lu nghịch pậy cho đở ngứa tay!

TUỔI THẦN TIÊN



Hôm nay, tối nay, bi giờ và giờ này, đã 1:30 sáng roài mà Lu vẫn chưa ngủ được cả nhà ạ. Lu đang si nghĩ về vấn đề như thế nào gọi là "tuổi thần tiên?"

Lu thấy sách báo hay ca ngợi tuổi thần tiên là tuổi còn bé tí. Ở vào tuổi í thì mình rất chi là vô tư, hồn nhiên, nhí nhảnh như con cá cảnh. Nhưng hôm nay Lu hiểu ra được một chân lí là không phải bao giờ sách báo điều nói đúng cả. Sai tất tần tật cả nhà ạ.

Tối nay đi tới fitness tập thể dục, Lu thực sự mở được hai con mắt u tối cứ nghe theo sách báo của Lu. Thông thường fitness bao giờ cũng có restroom riêng cho nam và nữ. Tập xong thì nam vào phòng nam, và nữ vào phòng nữ tắm táp làm vệ sinh cá nhân trước khi đi về. Nghe tới đây thì cả nhà cũng tưởng tượng được rằng, nếu đi vào restroom nữ sẽ có thể chứng kiến cái sự gọi là...là gì nhỉ? à...là rửa mắt!

Nói thật cho cả nhà đừng hiểu lầm, chứ Lu đây học vẽ nên con mắt của Lu đã nhìn không biết bi nhiêu là mẫu nude roài. Tầm thường thoai đấy mà. Tuy không phải là đờn ông và cũng chẳng có bị lesbian gì cả, nhưng ku thầy Mỹ đen hắn dạy Lu là phải bít yêu cái đẹp thì mới vẽ nên được cái đẹp.
Hôm nay cũng thế, vừa bước vào restroom là Lu lia mắt ngay xem các em đang mần gì trong đó. Có vài em trẻ cũng đang thoát y thay đồ, nhưng kín đáo xoay lưng lại nên Lu chỉ kịp nhìn thấy cái lưng thon, trắng nõn nà thoai.

Tiến sâu vào trong thì mới thực sự như Từ Thức lạc lên non đới cả nhà ạ. Quang cảnh diễn ra làm cho Lu có cảm giác như đi lạc vào xứ thần tiên.

Hồn nhiên như cô tiên, mí mama vô tư cởi phăng hít ra và cứ thế lồ lộ dáng đứng thế kỷ dưới vòi sen. Gọi là dáng đứng thế kỷ vì nó đã trãi qua hai mùa mưa nắng, từ thế kỷ 20 sang đến 21.

Cứ thế các mama lượn lờ ko buồn quấn hờ cái khăn nào cả. Vừa tắm táp, vừa nghe nhạc, có mama vừa ngồi đọc báo vừa sấy tóc, vừa trả lời phone. Hi hi...thật là hồn nhiên như trẻ nít.

Thế mới nói là sách báo toàn mị dân không thoai. Mí em tre trẻ í có cho Lu xem cái gì đâu cơ chứ? trong khi mí mama là vô tư nhá. Si ra tuổi thần tiên phải gọi là tuổi của "dáng đứng thế kỷ". Ở vào tuổi này có lẽ ko còn gì để sợ hay mắc cở nữa, Lu si nghĩ thế có đúng hông hở cả nhà?

(old entry)

Friday, June 5, 2009

ĐẤT NỒNG


Drawing ĐẤT NỒNG có được từ câu chuyện cây cao su trong lần Lu về Vietnam, khi đi qua vùng miền đông.

Trước đây Lu nghĩ rằng rừng cao su trong văn học Việt Nam là hình ảnh tiêu biểu cho sự cơ cực, nghèo nàn của công nhân cạo mủ dưới thời pháp thuộc.

Cao su đi dễ khó về
Khi đi trai tráng khi về bủng beo

Câu lục bát này đã mô tả đầy đủ cuộc sống bần cùng cạo hứng từng giọt cao su, quí như chính giọt máu mình, để đổi lại bát cơm chan đầy mồ hôi của tầng lớp lao động ngày trước. Rừng đất cao su cũng thiêu dệt nên nhiều câu chuyện tang thương, những cái chết cam chịu tức tưởi dưới thời kì nô lệ Pháp. Vùng đất không có ngày mai này nó mang màu sắc của tăm tối không sức sống.

Nhưng ngày nay nó đang làm nên một điều kì diệu, nó không còn là vùng đất chết nữa. Qua lời giải thích của hướng dẫn viên du lịch, cuộc sống người dân cạo mủ cao su bây giờ có thu nhập rất khả quan. Sau vài năm chịu thương chịu khó, cao su đã mang lại cho họ một số vốn không nhỏ.

Với phương cách làm ăn mới, người công nhân cạo mủ kém nhất cũng thu về cho mình không dưới 4 đến 5 mươi triệu sau mỗi mùa lao động. Những người giỏi đã vượt hơn con số này nhiều, có thể nói đây là một cuộc lên đời. Trông có vẻ giống như cái thời mọi người đổ xô về San Francisco để tìm vàng.

Câu lục bát ta thán trên bây giờ lại được họ ngân nga như thế này.

Cao su đi dễ khó về
Trai đi có vợ gái về có con

"khó về" ngày trước mang í nghĩa chết chóc, nhưng ngày nay nó bao hàm sự an cư lạc nghiệp.

Lu dùng màu trắng tượng trưng cho dòng nhựa, và màu đất đỏ cùng lá cây khô hòa lẫn tiêu biểu cho sự mầu mỡ ngày nay ở vùng đất cây cao su. Đất không còn khô khan, cây không còn còi cọc nữa. Đất đã nồng lên với những dòng nhựa trắng chảy lan, tưới cho nó thêm mầu mỡ như dòng sữa mẹ nuôi sống con mình.

Một chút dầu, một chút nước, một chút thuốc tẫy. Dăm ba tờ giấy vụn xé nhỏ vò nát nhúng vào sơn dầu black, red, brown, yellow, and white, đã làm nên tấm tranh này. Vì không muốn dùng cọ nên Lu phải mượn tạm vài mảnh giấy quăng vào, mục đích tạo độ sắc cạnh cho mí chiếc lá khô. Hì hì, đây là phong cách hổ lốn mà thèng ku thầy Mĩ đen dạy cho Lu.

(old entry)

NHÁNH SẦU ĐÔNG


Sầu đông ơi hởi sầu đông.
Trăm năm nghìn kiếp không đong vẫn đầy.
Thân gầy sầu nhuộm gió đông.
Ai trông? ai ngóng? ai mong thân gầy

(old entry)

Wednesday, June 3, 2009

NẨY MẦM



Không ai biết hạt từ đâu đến.

Chỉ biết nó từ lòng đất vươn lên, đất ấp ủ nuôi cho nó lớn, đến một ngày hạt trở mình ngoi lên hít thở khoảng trời xanh. Nó cứ lớn phỗng lên cao xum xuê đầy cành lá, nó xanh tươi và đơm hoa
kết trái. Những nhánh cây lan rộng ra tạo thành bóng râm, che chở cho đất tránh đi được cái nóng khô khan những trưa hè.

Lá cây già đi lại rơi rụng xuống phủ đầy mặt đất, giử cho đất ấm suốt mùa đông lạnh lùng. Xác lá tan rữa lại trở về lòng đất bón cho đất thêm màu mỡ.

Khi cây ra hoa nó lại cho trái, trái cho hạt và hạt típ tục được lòng đất ấp ủ nuôi lớn. Cứ thế nó theo chu kì sinh ra và lớn lên từ lòng đất. Cũng có thể nói hạt đến từ đất và đất màu mỡ nhờ hạt.
Lu ví cái hạt nẩy mầm đơm ra cây ra lá như hình một thiếu nữ in trên đất, với mái tóc dài xõa tung, tóc thật dài lan rộng cả đất, cả núi. Nó biến sự khô cằn màu xám trở nên xanh, tóc sẽ mỗi ngày mỗi dài bất tận, và một sợi dài là một sợi yêu thương...

Bức họa này Lu vẽ bằng mực tàu và ngòi bút lá tre. Loại bút ngày xưa bên Vietnam đi học tiểu học Lu nhớ là hay mang vác bình mực tím vào lớp, lấy ngòi bút bầu chấm kịt kịt rồi viết, viết rồi lấy giấy chấm chấm cho khỏi lem nhem.

(old entry)

REBIRTH


Rebirth có í nghĩa hồi sinh lại.
Một mãnh đất rong riêu mang màu u tối.
Muốn thay đổi lại bộ mặt của nó, người ta cố gắng vun tưới thật là nhiều nước, với hi vọng nó sẽ lại hồi sinh mang màu sắc tươi sáng.
Nhưng nước vẫn ko đủ sức đổi đi màu rong rêu lâu đời, chỉ giúp cho nó lan rộng ra bám chặt, cả vùng đất cũng chỉ lại mang màu xám xịt của thời gian.

Thế điều gì có thể làm cho nó hồi sinh mang màu sắc tươi vui của mùa xuân?
Có lẽ điều duy nhất mang đến sự kì diệu đó là màu đỏ của "máu".

Trong hội họa có một quy tắc cơ bản cho người vẽ tuân theo, đó là follow the color wheel. Một bản
mẫu đã được định sẳn dùng để kết hợp, và biến đổi màu sắc thật hài hòa mà ko chõi nhau.
Như thế nhá, Lu cho hòa vào rong rêu là màu đỏ của máu. Máu sẽ loang ra phủ khắpvùng xám xịt rong rêu. Và bây giờ nó đã từ từ biến đổi vùng đất chết thành một vùng màu mở hơn. Màu cỏ úa sẽ biến dạng sang màu vàng tươi hơn, máu sẽ thấm sâu vào lòng đất, bón phân cho đất
nở hoa.
Nếu ta lùi ra xa ngắm lại bức tranh, sẽ thấy sau khi được hòa lẫn màu đỏ nó đã trở thành một vườn hoa hồng thắm. Có lẽ vườn hoa này sẽ rất đắt giá, vì nó đã được vun tưới bằng máu...
(old entry)

HOA NỞ VỀ ĐÊM


Người ta gọi hoa Quỳnh Hương là nữ hoàng của bóng đêm vì loài hoa vốn khép nép, e ấp và kín đáo này chỉ khoe sắc thắm trong trời đêm.

Hoa nở rạng nửa khuya về sáng tỏa hương thơm thoang thoảng kiêu sa. Nhưng nó lại chóng tàn vì chỉ độ một giờ sau thì những cánh hoa trắng muốt pha sắc hồng lung linh dưới ánh sáng đêm đó sẽ từ từ rủ xuống và đến khi trời sáng hẳn thì chỉ còn trơ lại cành với hương mất sắc phai.

Khi vẽ drawing "Quỳnh Hương" Lu chưa từng thấy qua nó. Lúc đó ku thầy cho homework về nhà bảo tìm một loài hoa nào ấn tượng nhất vào ban đêm và vẽ nó lại theo óc tưởng tượng của chính mình. Lu nghe nhiều nhạc Trịnh và thích những câu ông ta mô tả về loài hoa này trong bài "Quỳnh Hương".

Đêm này đêm
Buồn bã với những môi hôn
Trong vườn trăng
Vừa khép những đóa mong manh...

Hội họa chấp nhận người vẽ chép lại những sự tưởng tượng nên Lu đã tạo những cánh hoa Quỳnh trở nên tròn trĩnh mượt mà như thân hình của người con gái đang thì. Bao phủ lên nó là một ánh sáng mập mờ mang tính gợi cảm.

Hì...hôm nay trung thu Lu chợt nổi hứng tìm lại tấm tranh củ này post lên mời cả nhà cùng ăn bánh, cùng uống trà và học đòi theo thú tao nhã của kụ Nguyễn Du trong truyện Kiều...

Khi chén rượu lúc cuộc cờ.
Khi xem hoa nở khi chờ trăng lên.


(old entry)

THU PHÂN



THU PHÂN còn gọi là Autumnal Equinox.

Thu phân có í nghĩa là thời gian về mùa thu mặt trời quay biểu kiến trong mặt phẳng xích đạo, ngày dài bằng đêm giữa hai cực tuyến của quả đất. Theo dương lịch, thu phân là ngày 23 tháng 9. Mùa thu được ví như thời gian bước sang nửa đời người. Cho dù có nắng nhưng là ánh nắng nhợt nhạt, cho dù có màu đỏ chói chang, nhưng là màu đỏ của lá thu chết sắp rơi rụng khỏi cành

Cũng có chút gió nhưng gió chỉ đủ thổi những cơn lạnh buồn. Nó không mang lại được sức sống xanh tươi của mùa xuân. Theo quy luật muôn đời của tạo hóa thì hai chử thu đông được gắn liền với nhau. Thu đi qua thì đông tàn lại đến.Cứ như đời người vậy, tranh đua bon chen chán chê rồi thì cũng phải đối diện với những ngày thu tàn đông lạnh. Trái đất vẫn cứ xoay. Xuân, hạ, thu, đông vẫn đều đều lập đi lập lại. Và con người vẫn cứ sinh ra lớn lên già đi rồi chết ...

(old entry)

RỪNG LÁ ĐỎ


Tháng này San Jose bắt đầu có mưa.
Mưa ko to hạt chỉ lất phất đi kèm với gió lạnh.
Mưa bên đây khác với mưa ở nhà. Bên nhà mưa rã rích dài lê thê, đường lầy lội.
Lu thích mưa bên đây hơn. Nó ko đủ lớn làm mình thấm ướt nhưng nó lạnh.

Lu thích nhất nhìn mưa rừng. Từ nhỏ ở gần rừng nên Lu thường xuyên được nhìn mưa từ trong rừng đi ra. Nó hoang dã, ào ạt nhưng không lạnh. Từng luồn nước uốn lượn chạy từ trong rừng lan nhanh ra ngoài. Nó che phủ cả khu rừng chìm trong nước.
Nó đẹp lắm!

Vài lần Lu phun màu muốn vẽ lại những lọn nước hoang đàng đó, nhưng rồi ko thành vì bị hư. Lu đã được xem những bức tranh của một họa sĩ Japan chuyên vẽ về mưa. Ông ta chỉ xử dụng hai màu đen và trắng xám, nhưng mưa của ông ta hay lắm. Đẹp mịt mù và hoang vắng...
(old entry)


Monday, June 1, 2009

ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG



-“Excuse me!”

Một giọng nói phụ nữ nhẹ nhàng vang bên tai, Lu khép chân nhường lối cho người đàn bà lách vào chiếc ghế bên trong. Dáng dấp cho thấy đây là một người đã cứng tuổi nhưng vẫn còn thon thả dễ nhìn, mái tóc đen dày bới lên cao để lộ chiếc cổ trắng ngà. Nhìn một phía gương mặt thanh tú thoáng ẩn thoáng hiện dưới ánh đèn sáng dịu trên máy bay, Lu thầm nghĩ chị là một phụ nữ đẹp.

-“ Are you Vietnamese?”. Lu mở lời làm quen.
-“Yes”
-“Hi, nghỉ lễ chị đi xuống Los Angeles chơi à?”
-“Vâng, chị đi theo đoàn phật tử hành hương, còn em?”
-“À, em đi vacation”
Nhìn những lọn tóc rũ lòa xòa trên trán làm tôn lên cái mũi dọc dừa của chị, bất chợt Lu buông tiếng khen.
-“Chị đẹp quá!”
-“Thế à?”. Người đàn bà trả lời với giọng thản nhiên.

Kiêu kỳ thật! nhưng cũng không trách được vì chị ta đẹp thế kia thì những lời khen ngợi nghe đã quá nhàm tai.
Tiếng nữ tiếp viên mời hành khách dùng nước làm câu chuyện bị ngắt ngang. Lu quay sang hỏi chị muốn thức uống gì? Chị ta xoay hẳn người sang trả lời, ngay lúc đó miệng Lu như cứng lại cố gắng không để bật ra tiếng kêu.

Trần trụi dưới ánh sáng là một khuôn mặt dị dạng. Phần nửa mặt bên kia như được đắp lên bằng một miếng da người vá víu lồi lõm. Cái phân nửa mặt quỷ ấy làm Lu nhớ đến câu chuyện thằng gù trong nhà thờ Đức Bà. Sau vài giây định thần cảm giác cổ họng mình đang khô khốc cần có nước, Lu quay sang trả lời một cách máy móc với người phục vụ.
-“Some water, please!”

Bầu không khí bổng chốc trở nên ngột ngạt. Tỏ thái độ muốn được yên tĩnh chị cúi mặt chăm chú đọc sách. Như một tên ăn trộm, Lu lén nhìn một lần nữa phía bên khuôn mặt xinh đẹp của chị rồi tự nhủ, tiếc thật!
Khoang tàu trở nên im ắng. Đèn được tắt đi, ánh sáng bây giờ chỉ lờ nhờ một màu tối. Hành khách bắt đầu tự dỗ giấc ngủ cho mình. Lu loay hoay trên ghế hết nhắm mắt lại mở mắt nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Cái ánh sáng đèn phía người đàn bà đã làm phiền đến Lu.
Sao lại có thể ngủ được khi mà ánh sáng nó cứ hăn hắt vào mặt thế kia. Lén hé mắt nhìn sang thấy chị ta cũng đã nhắm mắt ngủ. Thở phào với tay chạm vào công tắc điện Lu nhấn nút. Bất chợt chị ta choàng người dậy kêu lên khó chịu.
-“ Làm ơn đừng tắt!”
Mình lại làm gì sai nữa à? Lu hơi bối rối xen lẫn chút bực mình. Mặc kệ chị ta với ánh đèn, Lu lấy miếng vải che mắt cố dỗ giấc ngủ. Bỗng nhiên chị lại cất tiếng gợi chuyện.
-“ Em chưa ngủ à!”
-“ Dạ, cũng hơi khó ngủ. Em không quen ngủ dưới ánh đèn như thế này”. Lu trả lời giọng có vẻ hơi bực bội.

Chị êm lặng vài giây không nói gì. Bất chợt đặt bàn tay lành lạnh lên tay Lu và thở dài.
-“Xin lỗi đã làm phiền em, nhưng nhiều năm rồi chị chỉ ngủ được khi ánh đèn mở sáng. Chị sợ bóng tối, chị sợ phải ngủ trong bóng tối”
Một ý nghĩ không đẹp thoáng qua trong đầu Lu, bóng tối tốt cho chị chứ tại sao lại cần ánh sáng khi mà khuôn mặt của chị dị dạng như thế? Chị lại tiếp chuyện.
-“Em độc thân à?”
-“Vâng, chưa gặp đối tượng”
-“ À, hội những người thích tự do. Thế em có bao giờ cảm giác cô độc không?”
-“ Có chứ, nhưng cô độc cũng là một cái thú hay hay, Chị đã…lập gia đình?” Lu ngập ngừng hỏi.
-“ Trước đây thì là thế!”.

Chị lại thở dài. “ Lúc đấy khuôn mặt chị không đáng tởm như bây giờ”
Không hiểu sao Lu lại an ủi một câu thật vô duyên.
-“ Uhm, em nghĩ mặt chị không bị như thế này chắc chị xinh lắm!”
Chị ném về phía Lu cái nhìn làm cho Lu cảm thấy mình lại phạm thêm một lỗi lầm nữa. Nhưng không nhịn được sự tò mò Lu lại hỏi tiếp.
-“Sao nó lại trở nên thế? Cái phía bên kia mặt của chị đấy?”
Chị lại êm lặng vài giây, sau đó buông tiếng lạnh lùng sắt gọn.
“Một chảo dầu sôi đã làm nó trở thành như thế!”

Như bị ma nhập chị hạ thấp giọng kể lại câu chuyện đời mình, với âm thanh đều đều vô cảm của một cuộn băng cassette.
Ngày ấy chị và anh cùng học chung một trường đại học. Anh theo nghành kĩ sư điện tử học giỏi có tiếng. Chị chọn môn kinh tế vì đa số phụ nữ xinh đẹp, ăn nói khôn khéo rất thích hợp làm business. Lúc đó cả hai được coi như là một cặp trai tài gái sắc nhất trong trường khi cặp kè với nhau.

Như một kết thúc có hậu, sau khi tốt nghiệp một cái đám cưới linh đình diễn ra. Anh với sự thông minh lanh lẹ, nên sau vài năm làm việc cho một công ti sản xuất chip nổi tiếng của vùng thung lũng San Jose đã nhảy vọt lên làm boss lớn. Lương của anh rất cao nên chẳng bao lâu sau cả hai đã ổn định nhà cửa. Chị cũng có một công việc tốt cho một tập đoàn tài chính.

Anh hãnh diện có được một người vợ xinh đẹp như chị. Càng làm lớn càng có nhiều mối quan hệ xã giao nên anh thường đưa chị đi theo. Đó cũng là dịp anh khoe khoang với mọi người cái hạnh phúc anh đang có. Sự nghiệp mỹ mãn, vợ đẹp con ngoan. Căn nhà sang trọng ấm cúng của hai người luôn đông bạn bè tới ăn uống vào mỗi dịp cuối tuần. Chị làm cho anh hãnh diện khi bạn đồng sự phải chậc lưỡi ước ao có một người vợ vừa đẹp lại giỏi bếp núc như thế. Hạnh phúc như đè nghẹt lên hai người. Những đứa trẻ xinh xắn nảy mầm từ những đêm yêu bất tận được ra đời.

Câu chuyện bị cắt ngang vì chị lại rơi vào êm lặng. Có lẽ kí ức của chị đang quay về những tháng ngày xa xưa. Một chốc sau chị lại thở dài và thốt lên.

-“ Anh ấy rất thích có nhiều con!”
-“ Anh muốn con trai phải thông minh như cha, và con gái phải thừa hưởng nét xinh đẹp của mẹ”

Chị lại rơi vào êm lặng. Tôn trọng sự hồi tưởng của chị nên Lu kiên nhẫn chờ đợi. Giọng nói chị chợt cất lên lần này gay gắt và giận dử.

-“ Khốn nạn! cái ngày khốn nạn nhất trong đời chị lại là ngày sinh nhật đứa con gái yêu”
Cái ngày kinh khủng định mệnh ấy không bao giờ chị quên được. Nhân dịp sinh nhật đứa con gái, anh chị tổ chức party tại nhà mời bạn bè tới. Chị lại có dịp trổ tài nội trợ của mình. Anh thích nhất chị tự tay làm những cuốn chả giò chiên, vì theo anh cả vùng San Jose không có nhà hàng nào có thể làm ngon hơn vợ mình.
Chiều hôm ấy, mặc dù bận rộn tiếp khách nhưng biết tính chồng ưa chuộng cái đẹp, nên chị vẫn không quên diện một bộ váy mới nhất anh mua tặng cho chị.
Đó là chiếc váy đen bó sát người với hai cánh tay áo loe rộng đúng mode. Khách mời tới càng lúc càng đông, lăng xăng lo phục vụ thức ăn chị mở bếp ga đun sôi chảo dầu chiên chả giò. Trong lúc vội vàng cho chả giò vào chảo chị sơ ý để tay áo rộng vướng vào cán chảo. Cả chảo dầu bị hất nghiêng xuống bếp gas cháy phừng lên úp vào mặt chị.

Chị kể lại lúc ấy như có một luồn hơi nóng kinh người tạt vào chị. Chị thấy nóng rát nơi ngực, nơi mắt và cổ. Chị như đang rơi vào chảo dầu ở dưới 18 tầng địa ngục của diêm vương. Chị chỉ hét lên được mỗi một câu.
-“Anh ơi, cứu em!”
Anh lao tới kéo chị ra khỏi đống lửa. Mọi người nhốn nháo kẻ lo dập tắt hỏa, người chụp ngay phone kêu 911. Sinh nhật đứa con gái út kết thúc với vẻ mặt hốt hoảng của người chồng nhìn vợ mình được police mang ra xe cứu thương chở đến bệnh viện.
Chị lại lầm bầm.
-“Lúc ấy con út nó vừa tròn 6 tuổi. Đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất mà chị phải chịu đựng”
Tai nạn bất cẩn do lửa gây ra, đã làm một bên mặt của chị cháy nhăn nhúm như một miếng giẻ củ nhầu nát. Nó kéo dài chằng chịt xuống tận cổ và một bên ngực cũng bị ảnh hưởng. Cái bộ ngực ngày xưa anh rất thích nhìn, thích sờ mó vào bây giờ nó như một cặp so le. Một bên vẫn tươi tốt, còn bên kia thì giống như một trái bưởi vú khí đá để lâu ngày nhăn nhúm, đổi màu xám xịt. Bác sĩ cho biết chị may mắn không bị mù vì lửa chưa nướng luôn hai cặp mắt, nhưng bây giờ thị lực nhìn của chị đã yếu đi nhiều.
Xuất viện về nhà chị cứ chui rúc nằm bẹp trong phòng. Anh tế nhị mua màng treo che dấu những tấm gương chung quanh phòng ngủ và phòng khách trong nhà. Chị không dám đi ra đường với gương mặt quỷ. Như cái bóng trong truyện con ma nhà họ Hứa, thỉnh thoảng hàng xóm lại thấy chị thấp thoáng ở sân sau nhà, khi trời đã chạng vạng tối.
Bảo hiểm anh mua cho gia đình đã giúp chị có thể cứu vãn phần nào khuôn mặt. Bác sĩ lấy đi phần thịt da nơi đùi của chị đắp vào cổ, để có thể kéo rời ra miếng thịt nhăn nhúm nơi cằm đã làm cho nụ cười chị trở nên quái dị. Nhưng cũng chỉ làm được có thế. Anh đưa chị đi nhiều thẫm mĩ viện, với hi vọng làm biến mất đi phần da chết nơi mặt và ngực, nhưng các bác sĩ đã bó tay chịu thua.

Giọng nói chị bất chợt rít lên chua chát.
-“Tất cả mọi thứ đều thay đổi và mất đi. Mất tất cả, mất tất cả, nhan sắc lẫn tình yêu!”

Mỗi đêm chị chỉ nằm nghiêng đưa gương mặt lành lặn về phía anh. Chị nói ngày trước anh rất thích mở ánh đèn ngủ vừa đủ sáng khi lên gường với vợ. Anh bảo rằng anh thích chiêm ngưỡng cái đẹp của vợ mình khi chỉ có hai người với nhau. Nhưng bây giờ anh không thích thế nữa. Với lí do đèn sáng làm anh mất ngủ, nên nó đã được tắt đi. Những lần gần gũi vợ chồng chị cảm nhận rõ một phần bên mặt và ngực của mình nó không còn hơi đàn ông áp đặt vào. Sinh hoạt tình dục giữa hai người diễn ra như miễn cưỡng và thưa dần đi.

Vào một đêm khi anh đang hì hục làm bổn phận người chồng trong bóng tối, chị bất chợt với tay bật sáng ánh đèn ngủ. Anh gắt gỏng quát lên khi nhìn thấy nửa khuôn mặt cùng bên ngực kinh tởm của chị.
-“ Tại sao lại mở đèn...?!?”
Tiếng khóc tức tưởi của chị làm anh tỉnh lại ôm đầu rên rỉ.

Bắt đầu từ ngày đó chị không bao giờ ngủ được khi ánh đèn tắt đi. Chiếc gường như rộng ra hơn vì anh đã sang ngủ chung phòng với đứa con trai, lí do chị mở đèn sáng làm anh không ngủ được. Cả anh và chị cùng bị chứng lạnh cảm. Không chịu nổi áp lực chị đề nghị li dị, nhưng anh từ chối vì không muốn làm tan nát gia đinh ảnh hưởng đến hai đứa con.

Anh là một người đàn ông thành đạt có chức vị trong xã hội, nên không tránh né được những đêm tiệc xã giao, những chuyến đi công tác xa nhà. Anh đi công tác thường xuyên hơn, anh dự tiệc nhiều hơn, nhưng bây giờ không còn có chị xuất hiện bên cạnh. Đời sống tình dục của cả hai đóng băng trong một thời gian dài, và rồi chị được tin anh có quan hệ tình cảm với một cô nhân viên dưới quyền. Chị bắt đầu làm quen với chuyện anh làm khuya ở công ti, và không về nhà ăn cơm tối nữa.

Việc gì tới rồi cũng phải tới. Một đêm anh về nhà sớm ăn cơm và tự động vào ngủ chung phòng với chị. Chị nhớ rõ đêm đó anh lại hôn lên bên mặt lành lặn của chị nhưng không làm gì cả. Anh nói rất nhiều và xin lỗi đã làm cho chị buồn, vì anh bị áp lực không chịu được sự biến dạng trên gương mặt của chị. Lúc ấy chị đã lờ mờ nhận ra mình sắp phải đối diện với một sự thật. Cuối cùng anh thú nhận có quan hệ sinh lí với một nữ đồng nghiệp trong công ti. Anh xin phép chị cho anh được ly thân dọn ra ngoài ở riêng nhưng không li dị. Anh muốn chị và hai con vẫn sống yên ổn đầy đủ trong căn nhà. Anh hứa cả đời này có gì thay đổi anh vẫn luôn lo lắng bảo bọc cho ba mẹ con. Đêm đó chị đã lặng người đi và khóc khi đọc một tờ giấy anh đưa.

Kể tới đây chị lại rơi vào êm lặng. Sốt ruột Lu buột miệng hỏi.
-“Đó là tờ giấy gì thế chị? giấy li dị à?”
Chị trả lời. “không!”
Lu lại sốt ruột giục. “Thế nó là giấy sang nhượng tài sản à?”
Chị ngập ngừng.
-“ Không, đó là tờ giấy chứng nhận của bác sĩ anh đã tự đi triệt sản!”
Lu ngạc nhiên.
-“Sao lại triệt sản? mà điều này có gì quan trọng?”
Chị lại thở dài tiếp tục câu chuyện. Anh ấy làm thế để chứng tỏ cho chị biết rằng, cho dù quan hệ bao nhiêu người đàn bà khác đi nữa anh vẫn không muốn có con với họ. Vì anh sợ chị buồn khi có thêm dòng con riêng, anh sẽ lơ là với hai đứa con chung của hai người. Chị cho biết tính anh rất kiêu hãnh, khả năng tài chính của anh thừa sức có thêm một gia đình mới với con đàn cháu đống. Nhưng vì muốn xoa dịu nổi bất hạnh của người vợ, nên đã chấp nhận biến mình thành tàn tật trên phương diện truyền nòi giống. Cũng có thể anh muốn tự trừng phạt mình vì không thoát ra được sự ham muốn bình thường của người đàn ông.

Lu thắc mắc. “Thế chị vợ kia có biết rằng nếu tiếp tục ở với anh sẽ không có cơ hội làm mẹ không?”
Giọng chị trả lời nhỏ dần như lầm bầm trước khi nhắm mắt ngủ.
-“ Không, cô ta hoàn toàn không biết chuyện này”

Không khí trong khoang tàu trùng hẳn xuống. Kể xong câu chuyện như trút được gánh nặng chị chìm vào giấc ngủ. Lu lại không ngủ được nhưng không muốn tắt đèn. Cái ánh đèn không hắt bóng trên máy bay bây giờ nó không là nguyên do làm cho Lu khó chịu mất ngủ nữa. Bi kịch của chị làm cho Lu ray rứt.
Chị đẹp người đẹp nết đúng như câu ông bà ta hay nói, “cái nết đánh chết cái đẹp”. Nhưng lần này câu nói của người xưa nó ứng vào chị cay độc quá. Đúng là cái nết đã đánh chết cái đẹp của chị thật, nó đánh chết luôn cả hạnh phúc của chị. Lu thầm nghĩ nếu như chị Mỹ hóa, chị không đảm đang, không thích bếp núc, cần gì cứ ra nhà hàng mà ăn. Như đa số những phụ nữ đua đòi chảnh chọe trong xã hội, thì ngày nay chị không lâm vào hoàn cảnh này. Nhưng nếu chị như vậy thì làm gì có
được tình yêu anh đã dành cho chị?

Còn anh thì có phải đáng bị trách cứ vì thay đổi? Chị nói rằng chị không bao giờ oán hận anh chỉ giận cho số phận. Lu thấy anh không phải là người xấu và vô lương tâm. Anh cũng chỉ là một con người bình thường không phải là thần thánh. Anh đang xử sự theo bản năng người, nếu Lu là anh thì có lẽ sẽ không thay đổi được gì khá hơn.

Và chị vợ hờ thì có nên bị coi là ngu dại? Theo Lu cũng không có gì phải cười chị ta ngu vì chị yêu anh, và được hưởng phần xác mặc dù không được phần hồn. Chảo dầu chiên chả giò giờ đây nó được trộn thêm vào ba cuộc đời của ba con người, có thể gọi là không hoàn hảo, nhưng trên đời này làm gì có sự hoàn hảo chứ?

...

P/S : Trong tuần công ti busy nên Lu Lu ko kể tiếp chuyện lịch sử được. Tranh thủ mang mí bài vít cũ bên bờ lốc yahoo sang đây để dành. Truyện này có thật Lu được nghe kể lại trên máy bay, thích save nó lại vì lần đầu tiên nhà Lu kể chuyện tình củm.

MỘT CHỦ ĐỀ, BA Ý TƯỞNG.

Tối nay Lu nổi hứng túm ba cái design cho lên bờ-lốc để cả nhà mần giám khảo oánh giá.

Ba design đi theo một chủ đề là kết hợp cái xưa cũ, vô tri, để cho ra cái mới sinh động.

Ba ý tưởng được mang ra ứng dụng vào ba lĩnh vực khác nhau. Design đầu tiên của một thèng ku Mỹ trắng, được gọi là ĐỒNG NÁT.

Ku này đã nhặt từng nút chai và xâu chúng nó lại mí nhau, cho ra những chiếc ghế độc đáo. Hắn còn tạo ra cả một bộ quần áo. Đây gọi là sự kết hợp giữa cái cũ đã vứt đi để cho ra cái mới.














Design thứ nhì cũng của một thèng ku Mỹ trắng.

Hắn đã treo lên gallery của trường một bộ photo essay với chủ đề EMOTION. Hắn dùng vật vô tri (mannequin), kết hợp với vật sống (nude model), tạo ra những cảnh đầy biểu cảm. Nhục dục và cảm giác giửa người và vật chết cứ xen kẽ lẫn lộn, nửa thực nửa mê.














Design thứ ba là của Lu Lu.

Ku thầy cho chủ đề kết hợp giữa cái cũ và cái mới, để cho ra một vật mang đầy đủ í nghĩa tân cổ giao duyên.

Lu đã chọn xì-tai xưa ơi là cũ, đó là kiến trúc classical có từ thời Hy Lạp kết hợp với cái hiện đại, là kiểu dáng của chiếc đồng hồ Movado của Lu.

Cổ và kim trộn lẫn mí nhau cho ra cái đồng hồ dẹp lép như con tép trong hình. Lu dùng kiến trúc cổ điển với nền dầy đúc bên dưới kết nối những cột thẳng chặn ngang. Màu sắc của đồng hồ Movado hiện đại và mõng manh như lá lúa được cho vào design. Chiếc đồng hồ cải tiến nó mang í nghĩa trong cái cũ có cái mới, trong cái nặng nề có cái nhẹ nhàng mong manh.

Nói túm lại là Lu thấy design của Lu cũng hơi bị OK lém. Nhưng...thèng ku thầy lại chê, và bảo là í tưởng của Lu ko có mang tính nghệ thực. Nó có vẻ máy móc và gò bó, ko có tính bay bổng như mí cái design ở trên.

Cả nhà xem xét cho kĩ lưỡng, roài công cái tâm lên mừ oánh giá xem ku thầy nói thế có đúng hay ko héng? Cả nhà phải công bằng và chí công vô tư nhá, đừng có bị lóa mắt vì màu mè sặc sở của mí cái nút chai, hay là mí tém hình nhục dục roài đì hàng Lu.