Wednesday, May 12, 2010

XÓM VEN SÔNG (2)


Tiếng ê a lên xuống của người đàn bà bên dãy nhà tây làm hắn tỉnh hẳn.

Nín thở, mắt dán chặt vào căn nhà gỗ, nơi phát ra tiếng hát, hắn giơ mấy ngón tay ra lẩm nhẩm đếm.

-"Một...hai...ba...bốn...năm..."

Chưa đếm dứt con số mười thì cánh cửa nhà bên đó vụt mở toang, một người đàn ông bực bội bước ra khoác vội chiếc áo vào, lầu bầu.

-"Chả ra làm sao cả!"

Hắn bật cười khùng khục, nhúng ngón tay vào chén rượu và kéo một lằn ngang làm dấu trên mặt bàn. Lúc này cái vẻ lờ đờ thường ngày của hắn đã biến mất, thay vào là sự khoái trá.

Một lúc sau, hắn lại bật người lên khi thấy cánh cửa nhà bên tây mở ra, thêm một người đàn ông vừa bước vào.

Mặt căng lên, nhấp nhổm trên chiếc ghế đẩu, hắn tu thêm một chén rượu nữa. Hơn mười phút trôi qua, bên dãy nhà tây vẫn chưa phát ra tiếng ê a của người đàn bà, hắn bồn chồn.

-"Sao lâu vậy cà?...sao cô Hai chưa hát?..."

Bực bội, hắn cầm chén rượu đưa lên miệng tu sạch. Rượu vừa chảy vào cổ họng đang khô khốc của hắn, tiếng hát người đàn bà lại cất lên làm cho hắn giật mình té ngửa khỏi chiếc ghế. Lồm cồm bò dậy, mắt dán chặt vào cánh cửa nhà tây, hắn nín thở đếm.

-"Một...hai...ba...bốn...năm..."

Không ngoài dự đoán của hắn, chưa đếm dứt số mười thì cánh cửa bên nhà tây đã mở toang. Người đàn ông vừa bước vào dăm phút trước bực bội lao ra, miệng chửi đổng.

-"Con mụ này hâm nặng!"

Tiếng cười khùng khục của hắn lại vang lên, nhúng ngón tay vào chén rượu, khoái trá hắn vạch thêm một đường ngang làm dấu trên mặt bàn. Vẻ mặt hắn lúc này trông thật thỏa mãn.

Bất chợt, tiếng hát lại lồng lộng cả khúc sông. Hắn giật mình đứng hẳn lên nhìn qua cửa sổ, người đàn bà đã bước ra khỏi nhà, đong đưa cái khăn trên tay miệng ê a âm điệu xàng xê cải lương của vùng sông nước miền tây. Bóng đêm nhập nhoạng không soi rõ mặt người, chỉ thấy đó là một phụ nữ hơi đẫy đà có dáng đi ngúng nguẩy.

Nhìn lại hai dấu gạch trên bàn, hắn thắc mắc.

-"Hôm nay cô Hai chỉ có...vậy thôi à?"

Đang lơ mơ suy nghĩ việc người đàn bà bị ế khách, hắn chợt lặng người đi.

-"Trời ơi!!!...bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn...nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn...Bạch...Thu...Hà..."

Tiếng vọng cổ xuống xề ngân nga làm cho hắn bàng hoàng, không kềm được sự cao hứng hắn vỗ tay "bốp! bốp!"

Người đàn bà vẫn tiếp tục ca ư ử.

-"Bạn tình ơi!!!...đừng hoài công mòn mỏi đợi chờ...hãy gọi tên anh trong những chiều xuân lạnh...khi cánh nhạn bay về cuối nẻo trời xaaa..."

Khoái chí, tay gõ nhịp lên bàn miệng lẩm nhẩm theo lời bài ca "Võ Đông Sơ", mắt hắn mơ màng. Tiếng hát đêm nay làm hắn nhớ về miền quê xa xôi. Mặt của hắn bây giờ lại trở về vẻ lờ đờ, đưa tay quẹt giọt nước mắt tự dưng chảy loang...

Đột nhiên, cả người hắn dựng lên, mắt trợn to miệng kêu ú ớ. Từ khoảng tối đen nơi cánh cửa sổ, xuất hiện một khuôn mặt bà già nhăn nhúm như người cõi âm, miệng cười móm mém.

-"Có gì ăn không?"

(còn tiếp)

XÓM VEN SÔNG (1)

9 comments:

  1. Hồi hộp thật đấy!

    ReplyDelete
  2. hê hê, hôm nay Nu của cả nhà giỏi quá, chỉnh xong hết lỗi chính tả rồi =))

    ReplyDelete
  3. Lu ơi là Lu, thế là hơn 1 tháng mới tiếp phần 2, làm anh phải đọc lại cả phần 1 đấy nhé!

    Mấy câu trong tuồng Võ Đôngg Sơ,đúng không em?

    Phần 1 có cái gì đấy âm u. Phần 2 chẳng giống gì so với anh đoán cả. Anh cứ nghĩ xóm lao động nghèo, vài kẻ xấu bị quả báo... Hic!!

    ReplyDelete
  4. CNC : sợ chưa? :)))

    ReplyDelete
  5. anh Cường : em biết hôm nay em giỏi mà, ngồi chỉnh hết được lỗi chính tả là em khoái chí ;))

    ReplyDelete
  6. anh Thụy : yeah, em có mượn mấy câu hát trong "Võ Đông Sơ và Bạch Thu Hà". Anh Thụy cũng rành cải lương miền nam ha ;))

    ReplyDelete
  7. LU có tài thật đó, tài viết chuyện giản dị mà lôi cuốn, lại còn tài khiến người ta phải tiếc 'lại ngắt rồi à?', bao giờ tiếp đây?
    Lại chờ tiếp đây, huhu, đừng 1 tháng như lần trước nhé.

    ReplyDelete
  8. Lana : Lu lại đang nặn đây, chưa ra chử ;))

    ReplyDelete