Monday, June 1, 2009

ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG



-“Excuse me!”

Một giọng nói phụ nữ nhẹ nhàng vang bên tai, Lu khép chân nhường lối cho người đàn bà lách vào chiếc ghế bên trong. Dáng dấp cho thấy đây là một người đã cứng tuổi nhưng vẫn còn thon thả dễ nhìn, mái tóc đen dày bới lên cao để lộ chiếc cổ trắng ngà. Nhìn một phía gương mặt thanh tú thoáng ẩn thoáng hiện dưới ánh đèn sáng dịu trên máy bay, Lu thầm nghĩ chị là một phụ nữ đẹp.

-“ Are you Vietnamese?”. Lu mở lời làm quen.
-“Yes”
-“Hi, nghỉ lễ chị đi xuống Los Angeles chơi à?”
-“Vâng, chị đi theo đoàn phật tử hành hương, còn em?”
-“À, em đi vacation”
Nhìn những lọn tóc rũ lòa xòa trên trán làm tôn lên cái mũi dọc dừa của chị, bất chợt Lu buông tiếng khen.
-“Chị đẹp quá!”
-“Thế à?”. Người đàn bà trả lời với giọng thản nhiên.

Kiêu kỳ thật! nhưng cũng không trách được vì chị ta đẹp thế kia thì những lời khen ngợi nghe đã quá nhàm tai.
Tiếng nữ tiếp viên mời hành khách dùng nước làm câu chuyện bị ngắt ngang. Lu quay sang hỏi chị muốn thức uống gì? Chị ta xoay hẳn người sang trả lời, ngay lúc đó miệng Lu như cứng lại cố gắng không để bật ra tiếng kêu.

Trần trụi dưới ánh sáng là một khuôn mặt dị dạng. Phần nửa mặt bên kia như được đắp lên bằng một miếng da người vá víu lồi lõm. Cái phân nửa mặt quỷ ấy làm Lu nhớ đến câu chuyện thằng gù trong nhà thờ Đức Bà. Sau vài giây định thần cảm giác cổ họng mình đang khô khốc cần có nước, Lu quay sang trả lời một cách máy móc với người phục vụ.
-“Some water, please!”

Bầu không khí bổng chốc trở nên ngột ngạt. Tỏ thái độ muốn được yên tĩnh chị cúi mặt chăm chú đọc sách. Như một tên ăn trộm, Lu lén nhìn một lần nữa phía bên khuôn mặt xinh đẹp của chị rồi tự nhủ, tiếc thật!
Khoang tàu trở nên im ắng. Đèn được tắt đi, ánh sáng bây giờ chỉ lờ nhờ một màu tối. Hành khách bắt đầu tự dỗ giấc ngủ cho mình. Lu loay hoay trên ghế hết nhắm mắt lại mở mắt nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Cái ánh sáng đèn phía người đàn bà đã làm phiền đến Lu.
Sao lại có thể ngủ được khi mà ánh sáng nó cứ hăn hắt vào mặt thế kia. Lén hé mắt nhìn sang thấy chị ta cũng đã nhắm mắt ngủ. Thở phào với tay chạm vào công tắc điện Lu nhấn nút. Bất chợt chị ta choàng người dậy kêu lên khó chịu.
-“ Làm ơn đừng tắt!”
Mình lại làm gì sai nữa à? Lu hơi bối rối xen lẫn chút bực mình. Mặc kệ chị ta với ánh đèn, Lu lấy miếng vải che mắt cố dỗ giấc ngủ. Bỗng nhiên chị lại cất tiếng gợi chuyện.
-“ Em chưa ngủ à!”
-“ Dạ, cũng hơi khó ngủ. Em không quen ngủ dưới ánh đèn như thế này”. Lu trả lời giọng có vẻ hơi bực bội.

Chị êm lặng vài giây không nói gì. Bất chợt đặt bàn tay lành lạnh lên tay Lu và thở dài.
-“Xin lỗi đã làm phiền em, nhưng nhiều năm rồi chị chỉ ngủ được khi ánh đèn mở sáng. Chị sợ bóng tối, chị sợ phải ngủ trong bóng tối”
Một ý nghĩ không đẹp thoáng qua trong đầu Lu, bóng tối tốt cho chị chứ tại sao lại cần ánh sáng khi mà khuôn mặt của chị dị dạng như thế? Chị lại tiếp chuyện.
-“Em độc thân à?”
-“Vâng, chưa gặp đối tượng”
-“ À, hội những người thích tự do. Thế em có bao giờ cảm giác cô độc không?”
-“ Có chứ, nhưng cô độc cũng là một cái thú hay hay, Chị đã…lập gia đình?” Lu ngập ngừng hỏi.
-“ Trước đây thì là thế!”.

Chị lại thở dài. “ Lúc đấy khuôn mặt chị không đáng tởm như bây giờ”
Không hiểu sao Lu lại an ủi một câu thật vô duyên.
-“ Uhm, em nghĩ mặt chị không bị như thế này chắc chị xinh lắm!”
Chị ném về phía Lu cái nhìn làm cho Lu cảm thấy mình lại phạm thêm một lỗi lầm nữa. Nhưng không nhịn được sự tò mò Lu lại hỏi tiếp.
-“Sao nó lại trở nên thế? Cái phía bên kia mặt của chị đấy?”
Chị lại êm lặng vài giây, sau đó buông tiếng lạnh lùng sắt gọn.
“Một chảo dầu sôi đã làm nó trở thành như thế!”

Như bị ma nhập chị hạ thấp giọng kể lại câu chuyện đời mình, với âm thanh đều đều vô cảm của một cuộn băng cassette.
Ngày ấy chị và anh cùng học chung một trường đại học. Anh theo nghành kĩ sư điện tử học giỏi có tiếng. Chị chọn môn kinh tế vì đa số phụ nữ xinh đẹp, ăn nói khôn khéo rất thích hợp làm business. Lúc đó cả hai được coi như là một cặp trai tài gái sắc nhất trong trường khi cặp kè với nhau.

Như một kết thúc có hậu, sau khi tốt nghiệp một cái đám cưới linh đình diễn ra. Anh với sự thông minh lanh lẹ, nên sau vài năm làm việc cho một công ti sản xuất chip nổi tiếng của vùng thung lũng San Jose đã nhảy vọt lên làm boss lớn. Lương của anh rất cao nên chẳng bao lâu sau cả hai đã ổn định nhà cửa. Chị cũng có một công việc tốt cho một tập đoàn tài chính.

Anh hãnh diện có được một người vợ xinh đẹp như chị. Càng làm lớn càng có nhiều mối quan hệ xã giao nên anh thường đưa chị đi theo. Đó cũng là dịp anh khoe khoang với mọi người cái hạnh phúc anh đang có. Sự nghiệp mỹ mãn, vợ đẹp con ngoan. Căn nhà sang trọng ấm cúng của hai người luôn đông bạn bè tới ăn uống vào mỗi dịp cuối tuần. Chị làm cho anh hãnh diện khi bạn đồng sự phải chậc lưỡi ước ao có một người vợ vừa đẹp lại giỏi bếp núc như thế. Hạnh phúc như đè nghẹt lên hai người. Những đứa trẻ xinh xắn nảy mầm từ những đêm yêu bất tận được ra đời.

Câu chuyện bị cắt ngang vì chị lại rơi vào êm lặng. Có lẽ kí ức của chị đang quay về những tháng ngày xa xưa. Một chốc sau chị lại thở dài và thốt lên.

-“ Anh ấy rất thích có nhiều con!”
-“ Anh muốn con trai phải thông minh như cha, và con gái phải thừa hưởng nét xinh đẹp của mẹ”

Chị lại rơi vào êm lặng. Tôn trọng sự hồi tưởng của chị nên Lu kiên nhẫn chờ đợi. Giọng nói chị chợt cất lên lần này gay gắt và giận dử.

-“ Khốn nạn! cái ngày khốn nạn nhất trong đời chị lại là ngày sinh nhật đứa con gái yêu”
Cái ngày kinh khủng định mệnh ấy không bao giờ chị quên được. Nhân dịp sinh nhật đứa con gái, anh chị tổ chức party tại nhà mời bạn bè tới. Chị lại có dịp trổ tài nội trợ của mình. Anh thích nhất chị tự tay làm những cuốn chả giò chiên, vì theo anh cả vùng San Jose không có nhà hàng nào có thể làm ngon hơn vợ mình.
Chiều hôm ấy, mặc dù bận rộn tiếp khách nhưng biết tính chồng ưa chuộng cái đẹp, nên chị vẫn không quên diện một bộ váy mới nhất anh mua tặng cho chị.
Đó là chiếc váy đen bó sát người với hai cánh tay áo loe rộng đúng mode. Khách mời tới càng lúc càng đông, lăng xăng lo phục vụ thức ăn chị mở bếp ga đun sôi chảo dầu chiên chả giò. Trong lúc vội vàng cho chả giò vào chảo chị sơ ý để tay áo rộng vướng vào cán chảo. Cả chảo dầu bị hất nghiêng xuống bếp gas cháy phừng lên úp vào mặt chị.

Chị kể lại lúc ấy như có một luồn hơi nóng kinh người tạt vào chị. Chị thấy nóng rát nơi ngực, nơi mắt và cổ. Chị như đang rơi vào chảo dầu ở dưới 18 tầng địa ngục của diêm vương. Chị chỉ hét lên được mỗi một câu.
-“Anh ơi, cứu em!”
Anh lao tới kéo chị ra khỏi đống lửa. Mọi người nhốn nháo kẻ lo dập tắt hỏa, người chụp ngay phone kêu 911. Sinh nhật đứa con gái út kết thúc với vẻ mặt hốt hoảng của người chồng nhìn vợ mình được police mang ra xe cứu thương chở đến bệnh viện.
Chị lại lầm bầm.
-“Lúc ấy con út nó vừa tròn 6 tuổi. Đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất mà chị phải chịu đựng”
Tai nạn bất cẩn do lửa gây ra, đã làm một bên mặt của chị cháy nhăn nhúm như một miếng giẻ củ nhầu nát. Nó kéo dài chằng chịt xuống tận cổ và một bên ngực cũng bị ảnh hưởng. Cái bộ ngực ngày xưa anh rất thích nhìn, thích sờ mó vào bây giờ nó như một cặp so le. Một bên vẫn tươi tốt, còn bên kia thì giống như một trái bưởi vú khí đá để lâu ngày nhăn nhúm, đổi màu xám xịt. Bác sĩ cho biết chị may mắn không bị mù vì lửa chưa nướng luôn hai cặp mắt, nhưng bây giờ thị lực nhìn của chị đã yếu đi nhiều.
Xuất viện về nhà chị cứ chui rúc nằm bẹp trong phòng. Anh tế nhị mua màng treo che dấu những tấm gương chung quanh phòng ngủ và phòng khách trong nhà. Chị không dám đi ra đường với gương mặt quỷ. Như cái bóng trong truyện con ma nhà họ Hứa, thỉnh thoảng hàng xóm lại thấy chị thấp thoáng ở sân sau nhà, khi trời đã chạng vạng tối.
Bảo hiểm anh mua cho gia đình đã giúp chị có thể cứu vãn phần nào khuôn mặt. Bác sĩ lấy đi phần thịt da nơi đùi của chị đắp vào cổ, để có thể kéo rời ra miếng thịt nhăn nhúm nơi cằm đã làm cho nụ cười chị trở nên quái dị. Nhưng cũng chỉ làm được có thế. Anh đưa chị đi nhiều thẫm mĩ viện, với hi vọng làm biến mất đi phần da chết nơi mặt và ngực, nhưng các bác sĩ đã bó tay chịu thua.

Giọng nói chị bất chợt rít lên chua chát.
-“Tất cả mọi thứ đều thay đổi và mất đi. Mất tất cả, mất tất cả, nhan sắc lẫn tình yêu!”

Mỗi đêm chị chỉ nằm nghiêng đưa gương mặt lành lặn về phía anh. Chị nói ngày trước anh rất thích mở ánh đèn ngủ vừa đủ sáng khi lên gường với vợ. Anh bảo rằng anh thích chiêm ngưỡng cái đẹp của vợ mình khi chỉ có hai người với nhau. Nhưng bây giờ anh không thích thế nữa. Với lí do đèn sáng làm anh mất ngủ, nên nó đã được tắt đi. Những lần gần gũi vợ chồng chị cảm nhận rõ một phần bên mặt và ngực của mình nó không còn hơi đàn ông áp đặt vào. Sinh hoạt tình dục giữa hai người diễn ra như miễn cưỡng và thưa dần đi.

Vào một đêm khi anh đang hì hục làm bổn phận người chồng trong bóng tối, chị bất chợt với tay bật sáng ánh đèn ngủ. Anh gắt gỏng quát lên khi nhìn thấy nửa khuôn mặt cùng bên ngực kinh tởm của chị.
-“ Tại sao lại mở đèn...?!?”
Tiếng khóc tức tưởi của chị làm anh tỉnh lại ôm đầu rên rỉ.

Bắt đầu từ ngày đó chị không bao giờ ngủ được khi ánh đèn tắt đi. Chiếc gường như rộng ra hơn vì anh đã sang ngủ chung phòng với đứa con trai, lí do chị mở đèn sáng làm anh không ngủ được. Cả anh và chị cùng bị chứng lạnh cảm. Không chịu nổi áp lực chị đề nghị li dị, nhưng anh từ chối vì không muốn làm tan nát gia đinh ảnh hưởng đến hai đứa con.

Anh là một người đàn ông thành đạt có chức vị trong xã hội, nên không tránh né được những đêm tiệc xã giao, những chuyến đi công tác xa nhà. Anh đi công tác thường xuyên hơn, anh dự tiệc nhiều hơn, nhưng bây giờ không còn có chị xuất hiện bên cạnh. Đời sống tình dục của cả hai đóng băng trong một thời gian dài, và rồi chị được tin anh có quan hệ tình cảm với một cô nhân viên dưới quyền. Chị bắt đầu làm quen với chuyện anh làm khuya ở công ti, và không về nhà ăn cơm tối nữa.

Việc gì tới rồi cũng phải tới. Một đêm anh về nhà sớm ăn cơm và tự động vào ngủ chung phòng với chị. Chị nhớ rõ đêm đó anh lại hôn lên bên mặt lành lặn của chị nhưng không làm gì cả. Anh nói rất nhiều và xin lỗi đã làm cho chị buồn, vì anh bị áp lực không chịu được sự biến dạng trên gương mặt của chị. Lúc ấy chị đã lờ mờ nhận ra mình sắp phải đối diện với một sự thật. Cuối cùng anh thú nhận có quan hệ sinh lí với một nữ đồng nghiệp trong công ti. Anh xin phép chị cho anh được ly thân dọn ra ngoài ở riêng nhưng không li dị. Anh muốn chị và hai con vẫn sống yên ổn đầy đủ trong căn nhà. Anh hứa cả đời này có gì thay đổi anh vẫn luôn lo lắng bảo bọc cho ba mẹ con. Đêm đó chị đã lặng người đi và khóc khi đọc một tờ giấy anh đưa.

Kể tới đây chị lại rơi vào êm lặng. Sốt ruột Lu buột miệng hỏi.
-“Đó là tờ giấy gì thế chị? giấy li dị à?”
Chị trả lời. “không!”
Lu lại sốt ruột giục. “Thế nó là giấy sang nhượng tài sản à?”
Chị ngập ngừng.
-“ Không, đó là tờ giấy chứng nhận của bác sĩ anh đã tự đi triệt sản!”
Lu ngạc nhiên.
-“Sao lại triệt sản? mà điều này có gì quan trọng?”
Chị lại thở dài tiếp tục câu chuyện. Anh ấy làm thế để chứng tỏ cho chị biết rằng, cho dù quan hệ bao nhiêu người đàn bà khác đi nữa anh vẫn không muốn có con với họ. Vì anh sợ chị buồn khi có thêm dòng con riêng, anh sẽ lơ là với hai đứa con chung của hai người. Chị cho biết tính anh rất kiêu hãnh, khả năng tài chính của anh thừa sức có thêm một gia đình mới với con đàn cháu đống. Nhưng vì muốn xoa dịu nổi bất hạnh của người vợ, nên đã chấp nhận biến mình thành tàn tật trên phương diện truyền nòi giống. Cũng có thể anh muốn tự trừng phạt mình vì không thoát ra được sự ham muốn bình thường của người đàn ông.

Lu thắc mắc. “Thế chị vợ kia có biết rằng nếu tiếp tục ở với anh sẽ không có cơ hội làm mẹ không?”
Giọng chị trả lời nhỏ dần như lầm bầm trước khi nhắm mắt ngủ.
-“ Không, cô ta hoàn toàn không biết chuyện này”

Không khí trong khoang tàu trùng hẳn xuống. Kể xong câu chuyện như trút được gánh nặng chị chìm vào giấc ngủ. Lu lại không ngủ được nhưng không muốn tắt đèn. Cái ánh đèn không hắt bóng trên máy bay bây giờ nó không là nguyên do làm cho Lu khó chịu mất ngủ nữa. Bi kịch của chị làm cho Lu ray rứt.
Chị đẹp người đẹp nết đúng như câu ông bà ta hay nói, “cái nết đánh chết cái đẹp”. Nhưng lần này câu nói của người xưa nó ứng vào chị cay độc quá. Đúng là cái nết đã đánh chết cái đẹp của chị thật, nó đánh chết luôn cả hạnh phúc của chị. Lu thầm nghĩ nếu như chị Mỹ hóa, chị không đảm đang, không thích bếp núc, cần gì cứ ra nhà hàng mà ăn. Như đa số những phụ nữ đua đòi chảnh chọe trong xã hội, thì ngày nay chị không lâm vào hoàn cảnh này. Nhưng nếu chị như vậy thì làm gì có
được tình yêu anh đã dành cho chị?

Còn anh thì có phải đáng bị trách cứ vì thay đổi? Chị nói rằng chị không bao giờ oán hận anh chỉ giận cho số phận. Lu thấy anh không phải là người xấu và vô lương tâm. Anh cũng chỉ là một con người bình thường không phải là thần thánh. Anh đang xử sự theo bản năng người, nếu Lu là anh thì có lẽ sẽ không thay đổi được gì khá hơn.

Và chị vợ hờ thì có nên bị coi là ngu dại? Theo Lu cũng không có gì phải cười chị ta ngu vì chị yêu anh, và được hưởng phần xác mặc dù không được phần hồn. Chảo dầu chiên chả giò giờ đây nó được trộn thêm vào ba cuộc đời của ba con người, có thể gọi là không hoàn hảo, nhưng trên đời này làm gì có sự hoàn hảo chứ?

...

P/S : Trong tuần công ti busy nên Lu Lu ko kể tiếp chuyện lịch sử được. Tranh thủ mang mí bài vít cũ bên bờ lốc yahoo sang đây để dành. Truyện này có thật Lu được nghe kể lại trên máy bay, thích save nó lại vì lần đầu tiên nhà Lu kể chuyện tình củm.

2 comments:

  1. số phận đúng là trêu ngươi và éo le quá . Nếu con cái đã trưởng thành, chị này nên vào chùa thôi :)

    ReplyDelete
  2. This comment has been removed by a blog administrator.

    ReplyDelete