Tuesday, June 23, 2009

CÁI BÓNG HẠNH PHÚC

Drawing A COUPLE

Vài năm trước có một người Mỹ đi chu du sang Việt Nam. Ông ta đã qua tuổi ngũ tuần và là một nhà văn. Người đàn ông này rong ruổi từ nam ra bắc với mục đích muốn tìm hiểu về đất nước và con người Việt Nam.

Khi đến Hà Nội ông đã gặp một cô gái là sinh viên đại học ngoại ngữ, còn rất trẻ khoảng ngoài 20, xinh đẹp và thông minh. Không hiểu sao hai trái tim một già một trẻ lại cùng đập chung một nhịp, để rồi sau đó cả hai đưa nhau đến nhà thờ thề thốt sẽ trọn đời gắn bó.

Một năm sau cô gái theo chồng về xứ lạ. Theo như lời người quen kể lại, khi đặt chân lên nước Mỹ cô đã bị shock. Người chồng nhà văn của cô không nghèo nàn như cô nghĩ, ông ta mang cô về sống trong căn biệt thự hơn mấy triệu dollars trên vùng đồi núi Santa Cruz, thuộc tiểu bang California.

Căn nhà rộng thênh thang chỉ dành cho người chồng và cô gái. Việc nội trợ trong nhà đã có một bà giúp việc người Philipino chăm nom.

Người chồng cách ly hẳn cô gái với thế giới bên ngoài. Cô không cần học lái xe, muốn đi đâu có ông ta đưa đi. Muốn ăn gì thì có bà giúp việc phục vụ.

Mỗi ngày cô gái cùng chồng viết sách và dịch thuật. Thỉnh thoảng đôi ngày trong tuần, có một ông cụ người Việt lên núi phụ giúp việc in ấn sách cho nhà văn. Đó chính là lúc cô được dịp nói liên tục bằng tiếng mẹ đẻ, cứ như một người bị bỏ đói lâu ngày được ăn.

Trong một lần đi dự party của người quen Lu đã gặp cô ấy. Thướt tha trong chiếc áo dài tím huế, tóc thề xõa ngang vai, cô có một nét đẹp thùy mỵ tự nhiên không chút son phấn. Ai cũng ngạc nhiên khi tuổi trẻ như cô lại hài lòng yên phận bên người chồng nhà văn đã lớn tuổi. Cũng có kẻ ác miệng cho rằng vì ông ta giàu có.

Lu không biết feeling của Lu nó có bịp Lu không? nhưng một điều chắc chắn Lu cảm nhận được đó là cô ấy thật sự ngưỡng mộ người đàn ông này. Có lẽ vốn kiến thức sâu rộng của ông ta đã làm cô gái yêu và nể phục. Lu nhìn thấy được điều này qua ánh mắt của cô chăm chú nhìn ông nhà văn khi nói chuyện. Ánh mắt ngời sáng lên vẻ tự hào và tràn đầy yêu thương.

Cô gái chấp nhận là cái bóng sống lặng lẽ trên một đất nước xa lạ, thế giới của cô thu nhỏ trong bốn bức tường nhà ấm cúng của chồng. Đây có phải là một cái bóng hạnh phúc?

Câu trả lời có lẽ là “yes”, vì nghe đâu bây giờ căn nhà ấy đã có thêm nhiều người ở thật đông vui, đó là những đứa trẻ!
......

old entry

3 comments:

  1. Mỗi người có một quan niệm về hạnh phúc. Nếu họ tự thấy họ đang hạnh phúc thì có nghĩa là họ hạnh phúc mà không cần người khác phải suy đoán hộ.

    ReplyDelete
  2. Đã đọc bài bên nhà anh VMC rồi mà Lu ko nhớ sao? Chênh lệch tuổi tác ko phải là vấn đề lớn của tình yêu thời nay. Mừ, cuộc sống của các nhà văn, theo chị sui biết, không hề nhàm chán như vẻ lặng lẽ mình trông thấy bề ngoài đâu :D

    ReplyDelete
  3. @ anh : you're right, miễn là mình cảm thấy hạnh phúc, ko việc gì phải sống theo feeling của đám đông anh héng!

    @ chị sui : thì mẹ Lu nó bít mừ, khi yêu thật sự thì ko có vứn đề kì thị chủng tộc, tuổi tác, giai cấp ở đây. Đây là câu chuyện tình có thật của người quen mí Lu đó chị sui à. Ai cũng phục cô ta vì thông thường còn trẻ và có khả năng thế thì sang Mỹ vài năm là đã có thể bay mất đi tìm những anh trẻ hơn rồi. Ông nhà văn này nhìn bên ngoài rất chi là ốm yếu và lụm cụm chị sui à :D

    ReplyDelete