-"Em...em thà rằng tự vận mà chết thôi...anh đừng ép em làm chuyện đó!"
Chàng trai cất giọng chán nản.
-"Chúng ta không còn con đường chọn lựa khác hơn nữa đâu em!"
Tiếng cô gái khóc càng to hơn, nức nở.
-"Anh...anh không yêu em...em biết anh không yêu em..."
-"Anh...anh không yêu em...em biết anh không yêu em..."
Chàng trai to tiếng. -"Anh còn phải làm thế nào để chứng minh cho em thấy là anh thật tình? em nói đi...em nói đi?"
Cô gái xòe lòng bàn tay ra, trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ hiện ra những viên thuốc nhỏ màu trắng, chàng trai ngạc nhiên cất tiếng hỏi.
-" Đây là thuốc gì thế em?"
Cô trả lời giọng lạnh tanh.
Cô trả lời giọng lạnh tanh.
-"Thuốc độc!"
Chàng trai ôm đầu rên rĩ.
-"Em ác độc, em giết anh!"
-"Không! em không ác độc mà chính anh đã gạt em, anh đã lợi dụng em một cách tàn nhẫn!"
Một khoảng yên lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Họ nhìn nhau trong bóng tối với đôi mắt của những con thú đang bị thương oằn oại. Bầu không khí nặng nề chất chứa đầy sự hoang mang mất phương hướng.
Vài tháng sau cả hai chính thức ly dị. Cô gái quay trở về nhà bố mẹ ruột và chàng trai dọn đến ở với một người bạn trai thân. Ai cũng tiếc cho cặp trai tài gái sắc nhưng ít người hiểu rõ được nguyên nhân của sự đổ vở. Cô gái hầu như tránh né hẳn những cuộc tiếp xúc với đàn ông, đặc biệt những người đàn ông đẹp trai như người chồng vừa ly dị.
Ngày ấy cô hãnh diện với bạn bè khi lấy được chồng là một kỹ sư điện tử có tài. Chàng trai là một người dịu dàng lịch sự, nói năng nhỏ nhẹ nhu mì như con gái. Lấy nhau về họ ăn uống chung, cùng sinh hoạt giải trí chung, đúng như một cặp vợ chồng son hạnh phúc.
Nhưng thời gian trôi qua mà cả hai vẫn chưa có con cho ông bà nội ngoại vui mừng. Tuy ngạc nhiên về sự chậm trể trong chuyện gối chăn của chồng, nhưng cô gái vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Một hôm cô được công ti cử đi sang tiểu bang khác giải quyết việc kinh doanh khoảng một tuần. Chàng trai đưa vợ ra sân bay chu đáo, và không quên hôn nhẹ vào má với lời thì thầm.
-"Em đi về sớm nhá, anh ở nhà sẽ rất nhớ em."
Cô gái cảm động vì tình yêu của chồng.
-"Em sẽ giải quyết công việc cho nhanh để về với anh."
Có lẽ nhờ vào động lực tình yêu, công việc của cô đã hoàn tất tốt đẹp trước thời hạn một tuần lễ của công ti đưa ra. Hớn hở cô book vé máy bay về sớm hơn dự định là hai ngày, và không báo cho chàng trai biết vì muốn dành một sự ngạc nhiên.
Chuyến bay đáp xuống Cali vào ban đêm, cô bắt vội chiếc taxi cuối cùng để kịp trở về nhà.
Muốn dành cho chồng sự bất ngờ nên cô không nhấn chuông mà dùng chìa khóa riêng tự mở cửa. Phòng khách bày bừa đầy những lon beers uống dở dang, rơi rải trên ghế salon là những tạp chí playboy. Cô hơi ngạc nhiên vì đây không có vẻ là tính cách của chồng mình, ngày thường chàng trai rất nhu mì và nhút nhát.
Bất chợt tiếng cười rúch rích, và tiếng rên rĩ đầy nhục dục phát ra từ phòng ngủ của hai vợ chồng cắt đứt đi dòng suy nghĩ của cô. Ngạc nhiên bước nhẹ về hướng cửa phòng đang hé mở cô đẩy cửa nhìn vào thì không kiềm được tiếng kêu. Trên gường là thân thể trần truồng của một người đàn ông đang nằm đè lên chồng cô.
Tiếng kêu thất thanh của cô gái khiến cả hai quay lại nhìn. Nhận ra gương mặt hốt hoảng của vợ, chàng trai luống cuống xô vội người đàn ông và chạy ngay vào nhà tắm. Cô kinh hoàng khi kịp nhìn thấy trên người của chồng mình đang mang cái áo ngực của cô, cái áo mà anh mua về tặng cho vợ ngày sinh nhật, và hay vuốt ve bảo rằng anh thích chiếc áo này nhất.
Cuộc hôn nhân của họ tan vở sau hơn một năm đám cưới. Cô gái chua chát thốt lên.
-"Tôi là một phụ nữ duy nhất mang tiếng có chồng nhưng vẫn còn trinh!"
--------
P/S : Lu đã dùng xì-tai Sumi-e để sketch tấm minh họa. sự kiện tháng Sáu vừa qua ở San Francisco, chính quyền thông báo bác bỏ những cặp đồng tính luyến ái xin được công khai lấy nhau đã làm cho Lu có hứng kể lại câu chuyện này.
Lu không biết ban bố luật này đúng hay là sai? nhưng theo ý kiến của riêng Lu thì họ nên được quyền yêu như người bình thường, mặc dù trông có vẻ hơi khập khểnh giới tính. Nhưng đó là trời sinh họ thế, là bệnh lý không nên kỳ thị.
Chính vì sự kì thị coi thường mà họ phải dấu diếm để rồi tạo ra một cái nhìn không tốt cho xã hội. Mọi người bình đẳng trong quyền yêu đương đúng không cả nhà?
...he he, Lu kể chuyện thế thôi chứ Lu đây vẫn thích đờn ông, chưa có đổi giống đâu đấy nhá!
Hơ hơ...giựt gưn câu khách thế hử Lu lu ơi :P
ReplyDeleteàh, giựt gưn có lẽ vì mẹ Lu nó hay đọc truyện xì-nốc-hôm hơi bị nhiều nên ảnh hưởng chút chút :D
ReplyDelete