Wednesday, July 15, 2009

NHÀ THỔ


-"Ối giời ơiii..ngó xuống mà xem, lão lại đi tới nhà thổ đây này!"

Tiếng người đàn bà ong óng vang lên cả khu phố. Không cần nhìn đồng hồ, mọi người vẫn biết đã tới giờ ông chồng bà hàng xóm đi nhà thổ.

Mỗi ngày, khi màn chiều vừa buông xuống, mọi người lại có dịp chứng kiến cảnh bà vợ nằm vật ra ngoài hiên nhà rên rỉ la rú. Tiếng chửi rủa mạt sát ông chồng hiền lành, nhưng hám gái mê nhà thổ này, cứ như điệp khúc lập đi lập lại.

Có hôm bà ta còn túm cả cổ áo của chồng để lôi xềnh xệch vào nhà, cấm không cho đi chơi bời. Người đàn ông ngày thường có vẻ bề ngoài trầm tĩnh ít nói, lúc đó lại có phản ứng dử dội. Ông ta giận dử hất tay bà vợ ra, nhìn bà với cặp mắt chán chường chê bai, rồi phẩy tay đi thẳng một mạch tới thiên đường nhà thổ.

Lúc đầu hàng xóm còn bu lại xem rồi bàn tán xôn xao, nhưng ngày qua ngày quen dần đi nên họ đã dùng giờ bà vợ lăn lộn la hét ấy làm cột giờ mốc trong ngày.

Nhà ông A mỗi khi nghe tiếng rên la, bảo con rằng.

-"Này! tới giờ học bài rồi đấy con, bố vừa nghe tiếng bà ấy la ầm lên rồi!"

Nhà bà B lại khác.

-"Ông này! dẫn cho con cún đi ra đường tè đi. Tới giờ rồi, tôi vừa nghe bà ấy chửi chồng!"

Bên kụ C thì lại có tiếng í ớ.

-"Bà nó ơi! mau mau cho lợn ăn cám đi, bên nhà bà ấy có tiếng tru tréo rồi đấy!"

Lâu dần hình ảnh ông chồng ít nói, qua tiếng chì chiết chửi rủa của bà vợ, đã trở thành một tay ham hố, chơi bời trác táng. Làng trên cùng xóm dưới nhớ lại những ngày đầu tiên họ dọn về khu phố đã chặc lưỡi, họ thầm tiếc cho một gia đình lẽ ra thật mẫu mực lại trở nên tồi tệ.

Chồng là một công chức nhà nước sáng đi chiều về gương mẫu, bà vợ ở nhà lo cơm nước rất mực đảm đang. Cuộc sống trôi qua tưởng như sẽ yên bình ấm cúng mãi thế. Nhưng từ khi con cái đùm đề, bà vợ không còn hiền thục nữa. Bà trở nên lắm mồm hay nói, hay săm soi giờ giấc ông chồng. Nhan sắc bà cũng tàn đi xập xệ. Đó cũng là lúc ông chồng bắt đầu trở nên xa rời gia đình.

Sau giờ làm việc, ông chỉ nghé về dăm phút tắm rửa sạch sẽ, sau đó quần áo tươm tất đi tới nhà thổ đến tận đêm khuya. Chính bà là người đã theo dõi ông, chứng kiến tận mắt ông rẽ vào ngõ nhà thổ đó. Bà lăn lộn khóc lóc đòi ly dị, đòi tự vận, nhưng ông vẫn chứng nào tật nấy. Mặc cho hàng xóm chê cười, mặc cho con cái nhìn ông với cái nhìn không tôn trọng, ông vẫn mỗi ngày đi chơi nhà thổ như để thỏa mãn thú vui sinh lý.

Đến một hôm, theo thường lệ nhà bà lại phát lên tiếng la rú, nhưng lần này không phải để chửi bới ngăn cản không cho ông chồng đi chơi gái, mà là tiếng than khóc của bà vợ vừa mất chồng.

Ông đã chết sau một cơn trụy tim. Mọi người xôn xao bàn tán, có kẻ xấu mồm rỉ tai bảo nhau rằng do ông ăn chơi quá nên sức khỏe yếu kém bị suy tim. Đám tang kết thúc đơn giản. Bẳng đi một tuần lễ khu phố thật yên ắng vì không còn nghe tiếng lăn lộn chửi bới chồng của bà vợ.

Chiều nay bổng dưng cả xóm như bị dựng ngược vì tiếng tru tréo quen thuộc lại trỗi lên.

-"ỐI giời ơiii...ngó xuống mà xem. Lão sống thì làm khổ vợ con, chết đi rồi cũng không để cho gia đình yên ổn này!"

Mọi người túa tới hỏi thăm chuyện gì? bà vợ khóc bù lu bù loa.

-"Các bác xem đây! lão ngày thường hay lê la đi chơi nhà thổ, tôi đã khổ biết bao nhiêu. Bây giờ chết rồi còn để di chúc bảo tôi mang tấm hình của lão tới nhà thổ đưa cho một người tên là Huệ"

-"Sao bà biết người đó ở nhà thổ?"

Bà vợ khóc ấm ức.

-"Thì đây chính là địa chỉ của mấy con hồ ly tinh mà ngày nào lão cũng lui tới nè!"

Có tiếng ai đó vang lên, hình như là tiếng phụ nữ.

-"Thật là quá đáng! đi...bà đi theo chúng tôi. Kéo đến chửi cho mấy con quỷ sứ đó một trận!"

Thế là cả xóm ùn ùn hộ tống bà vợ đáng thương thẳng tiến đến nhà thổ. Đến nơi, được sự hậu thuẫn của đám đông, bà vợ đã lồng lộn nhào vào khu vực cặn bã của xã hội, bà gằn giọng.

-"Nó ở đâu? kêu nó ra đây mau!"

Có tiếng trả lời.

-"Bà lộn địa chỉ rồi, đi thẳng cuối con hẻm này là nhà bà cần tìm."

Ngạc nhiên cả đám đông kéo theo bà đi sâu vào trong. Cuối xóm chỉ có đồng cỏ hoang vắng, không một căn nhà dân nào khác. Xa tít tận hàng tre là một ngôi chùa đã ngã màu rêu phong. Họ tìm thấy trong đó duy nhất một sư ông đang tụng kinh. Bà vợ nóng nảy cắt ngang cuộc kinh của nhà sư.

-"Sư cho biết cô nào ở đây tên là Huệ, cho tôi gặp mặt chút được không?"

-"Bà cần gặp Huệ làm gì?"

-"À, ông chồng tôi ngày nào cũng tới đây hú hí với cô ấy. Ổng vừa mất tuần rồi, có nhờ tôi mang tấm hình chân dung của ổng đến giao cho cô ta. Thật là loạn, cô ấy có biết tôi là vợ của ổng không?"
Nhà sư đưa tay lên chận ngay tim để kìm lại cơn cảm xúc.

-"Mô Phật! ông ấy đã mất rồi à?"

Sư ông thở dài.

-"Huệ chính là tôi đây! thưa bà, Huệ gia là pháp danh của tôi"

Bà vợ lắp bắp.

-"Thế...bấy lâu nay ông nhà tôi tới đây để làm gì?"

Ngước đôi mắt thương hại nhìn bà vợ khờ khạo, ông từ tốn nói.

-"Ông nhà mọi ngày tới chùa ăn chay, và đàm đạo kinh thơ cùng tôi mà thôi. Ông ấy thường kêu chán cảnh vợ con không hiểu, hay lèo nhèo chửi bới, nên ông muốn tìm chỗ yên thân."

Bất chợt người vợ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi nhìn vào di ảnh của người chồng tội nghiệp. Đôi mắt ông nhìn bà nửa như trách móc nửa như thương hại. Bà lảo đảo quay lưng đi ra, miệng lẩm bẩm.

-"Giá như...giá như ông đừng chết sớm như thế này..."

....

P/S : Phụ nữ luôn luôn là như thế. Là khù khờ, thiếu hiểu biết, thiếu thông cảm, nên đã tự mình đánh mất đi cái hạnh phúc thật ra đã là của mình, có đúng không cả nhà?

Nhưng hình như ít ai có đủ trí thông minh để mà hiểu được điều đó. Vì phụ nữ muôn đời vẫn chỉ "có vẻ" như là thông minh, nhưng thật sự họ không hiểu gì cả.

Hè hè, tối nay lại có hứng kể chuyện ngắn linh tinh vớ vỉn hầu cả nhà đơi. Có đọc dở thì thông cảm nhá.

SmileyCentral.com

7 comments:

  1. Tứ này giật gân phết, tác giả Lunu nên chọn cái kết vòng vèo hơn tý nữa. Giật tít ổn, dất chi là câu khách.
    Lunu có thể gởi truyện này đi thi, thể loại giả tưởng, hehe.

    ReplyDelete
  2. he he, cũng định cho nó kết lâm li như kiểu Agatha Christie í. Nhưng khổ nổi tính Lu mừ buồn ngủ rồi thì kết thúc vấn đề cho nhanh để đi khò. Đêm qua vừa ngủ gật vừa chỉnh lỗi chính tả í chứ, vẫn chưa sửa cho mấy câu nó gọn lại được, Sáng thức dậy đọc lại thấy nó lểnh khềnh buồn cừi. Nhưng tạm thế thoai, tới giờ Lu vào công ti mần việc ròi :D

    ReplyDelete
  3. ôi, tội ông già nì qué :(

    ReplyDelete
  4. uhm, tội ông ta. Mẹ Lu nó ít viết vì không có thời gian rảnh, nhưng đêm qua cũng ráng vừa mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ mà viết truyện ngắn này.

    Có lẽ vì thấy bức xúc khi mà trong xã hội ngày nay, đặc biệt là xã hội Vietnam, phụ nữ còn giử tính á đông thông cảm cho người khác ngày càng ít đi. Họ chỉ chạy theo tiền, theo những phù phiếm trưởng giả học làm sang, mà quên đi cái tình cái nghĩa.

    Bây giờ Lu đã hiểu rõ tại sao phụ nữ Vietnam ít có được hạnh phúc, và họ hay rên la đi tìm. Lí do đơn giản là họ đang giử trong tay những vật quý mà họ không biết quý nó. Họ hoang tưởng quá cao về hai chử "phái đệp", và tự cho mình cái quyền tước đi tự do của người bạn đời.

    Để rồi khi hạnh phúc đáng lẽ đã là của họ nó vuột mất đi thì họ lại than thân trách phận. Nói ngu cũng đúng, nói dân trí hơi thấp cũng có lẽ không sai. Đàn ông cũng là người, cũng cần có những phút riêng tư cho mình. Ngày nào phụ nữ thôi làm phiền, thôi lèo nhèo đòi hỏi quyền lợi và tiền bạc, thôi đi những suy nghĩ hồ đồ, và biết thông cảm yêu người bạn đời của họ bằng thứ tình yêu vô tư, thì Lu tin đời họ sẽ có hạnh phúc.

    Những phụ nữ đáng thương, họ nói về tình yêu mà thật sự họ chưa biết cách yêu!

    ReplyDelete
  5. Lu bit hong, người Việt mìn hay có tật là tham lam vô lối. Tự do là thứ tối thiểu của cá nhân mỗi con người mà cứ nhăm nhe chiếm đoạt của nhau. Hóa ra vì thế, nhiều khi chúng ta bị những người thân của mìn trói buộc đến nghẹt thở í. Đến bi giờ chị sui vẫn chưa hết cảm giác sợ lấy chồng vì sợ bị ghen như ngày xưa :P

    ReplyDelete
  6. hà hà, chính vì thế mừ phụ nữ nên học cách ghen của bà Hiu-lơ-ri lin-cờ-tơn, xí nữa thì bà í đã được mần tổng thống ròi. Nhưng trên thế giới này có bao nhiêu Hillary? có bao nhiêu Vỏ Tắc Thiên? và có bao nhiêu bà Đoàn Thị Điểm chị sui hì? Thông minh cũng có thang điểm để mừ đo đới chị sui a, từ level 0 lên đến 10, tùy mình thích cái nào thì té vào cái đó, ko ai ép mình cả. Đây chính là điểm khác biệt giửa "phụ nữ" và "phụ nữ đờn ông" :D

    ReplyDelete
  7. Phụ nữ đờ ông" - Ặc ặc... lại học thêm được từ mới của mẹ Lu òi :D

    ReplyDelete