Ngày xữa ngày xưa, các thú trong rừng có thói quen mỗi ngày tụ tập lại để tám cho nhau nghe
những câu chuyện thú vị.
Hôm nay thỏ nhà ta lên diễn đàn. Thỏ con kể chuyện vui lắm, lại nhảy nhót miêu tả động tác thật sinh động và buồn cười. Các thú vừa nghe vừa cười khúc kha khúc khích. Khi thỏ dứt chuyện thì cả khu rừng lăn ra cười vang dội.
Duy chỉ có lừa nhà ta vẫn ngồi êm thin thít, mắt nhìn xa xôi có vẻ trầm ngâm như một nhà hiền triết, ko tỏ phản ứng gì.
Hôm sau tới lượt bác rùa già lên kể chuyện. Bác ta vác ì ạch cái mai rùa bò lên diễn đàn, ê a kể một câu chuyện xưa và cũ như thời Napoleon còn cửi truồng.
Cái giọng boring của bác làm cho các thú vừa nghe vừa ngáp. Một lúc sau toàn khu rừng chìm trong tiếng ngáy...khò khò...ZZZzzz...một điệp khúc thanh bình.
Ngay lúc đó bất chợt từ phía lừa nhà ta nổi lên tràng cười "hí hí...hố hố". Các thú giật mình tỉnh giấc, thấy lừa cười lăn cười bò trên đất nhe cả răng lợi ra ngoài.
Quá ngạc nhiên vì tiếng cười mùa gió chướng của lừa nên các thú liền hỏi.
-"Này, cậu có bình thường ko đấy? hôm qua thỏ con kể chuyện cười thế kia thì cậu ko phản ứng. Hôm nay chuyện bác rùa chán phèo mần cho ai cũng ngủ gật thì cậu lại cười lăn ra!"
Vẫn ôm bụng cười nắc nẻ lừa ta trả lời.
-"hí hí...tớ đang cười câu chuyện của thỏ con kể ngày hôm qua".
...
Sống là phải biết tạo cho mình một sự riêng biệt, một dấu ấn không lẫn vào ai được. Thông minh có cá tính cũng hơi bị hay, nhưng nếu không thông minh được thì cũng vẫn ok nếu như "ngu có cá tính" phải không hở cả nhà?
hehe, không tìm thấy hình con lừa nên tương hình Nu Nu lên thế tạm đơi.
Là ngu có tình cá hihihi
ReplyDelete