Tối nay rảnh việc Lu ngồi ôm sách mừ tụng, nổi hứng hứa xôm nên bi giờ viết trả nợ. Đang ngâm kíu pha học thì bác Loan nhà chị sui Ti Ti rú lên đòi chat. Bác í hỏi Lu bên Mỹ người ta chuộng mặc quần áo như thế nào trong những buổi gặp mặt formal. Tình hình là bác Loan Pi-ết-Đi này đang chuẩn bị ra mắt một vị giáo sư Ấn Độ để nhận job internship, bác í theo nghành dược.
Lu bỏ nhỏ nên mặc veston đen hoặc xám, đi cùng với chemise trắng cho nó lịch. Bên đây màu đen là màu ko bao giờ lỗi thời, mà lại chuyên dùng cho dân office.
Bác Loan là người Hà Nội, đi Mỹ học mấy năm nay. Gia tài có được một thèng ku nhớn và một ku nhỏ. Bác khoe mí Lu là cả hai ku đều tuyệt vời. Đặc biệt ku nhớn của bác tốt ơi là tốt.
Bác sợ đồ tốt để hở chúng rinh nên bác vác luôn sang Mỹ. Mỗi ngày ku nhớn phụ trông nom ku nhỏ cho bác đi học, đêm về ku nhỏ có khóc lóc thì ku nhớn cũng take care luôn cho bác í ngủ khò. Bác kêu rằng bác yêu ku nhớn lắm, vì không có ai tốt hơn thế nữa.
Bác bi giờ đã áo mão cân đai nên muốn nhảy ra một phát xin job, để báo đáp lại tình thương mến thương của ku nhớn cùng ku nhỏ.
Lu tống cho mấy nhát động viên cố lên cố lên. Ráng tranh thủ cho buổi phỏng vấn lấy được job thơm. Lương dược sĩ không dưới 100K một năm. Trước khi từ giả đi khò khò bác tặng cho Lu lời khuyên "lấy chồng đi!"
he he...bác sợ nhà Lu bị ế thiu như hủ mắm. Bác phán rằng lấy chồng phải như chồng bác, tuy ku nhớn còn nghèo nhưng mừ tốt lém. Đây là câu khẩu hiệu của bác Loan, "chồng phải chọn người tốt, chân thành và thật thà".
Chúc bác thành công có được job thơm, để tạo dựng cho chồng con một cuộc sống sung ơi là sướng bác Loan héng. Đúng là vợ ngoan :D
No comments:
Post a Comment