Showing posts with label LIFE. Show all posts
Showing posts with label LIFE. Show all posts

Saturday, August 13, 2011

NGÀY U ÁM...


Hôm nay là ngày trăng tròn của tháng tám, ngày của Red Moon.

Nhưng, màu trăng của tháng này Lu được xem nó không là màu đỏ, mà nó là màu xanh. Màu của Wolf Moon hay còn gọi là Cold Moon.

Màu xanh thật xanh trên mỗi gương mặt của những đồng nghiệp trong công ti, hôm qua cả công ti nhốn nháo vì đợt layoff ồ ạt.

Từng người được bên nhân sự kêu lên đưa giấy nghỉ việc, sau đó security sẽ dắt họ ra khỏi công ti.

Theo thứ tự, boss dắt nhân viên ra cửa, rồi một chốc sau chính boss đó lại được một boss cao hơn điệu ra cửa.

Ku tổng đã làm một cuộc thanh lọc lớn nhất, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ai không được việc thì hắn cho đi, không vị nể ai là ai cả.

Team nào cũng bị gạn lọc người.

Team của Lu, duy nhất một thèng ku phải về nhà. Nhưng cho hắn nghỉ là quyết định công bằng, để hắn ở lại thì team sẽ trở thành viện nuôi người tàn tật.

Hắn không làm được gì ra trò, lại vừa phá của thất thoát mất cả trăm ngàn tiền vốn. Nếu hắn làm việc bên Việt Nam, thì có thể nhờ anh Năm, anh Sáu, anh Bảy, nói giùm một tiếng bỏ qua.

Nhưng, this is America, nếu để các ku khác ra sức làm mà hắn lại ngồi chơi thì thiếu sự công bằng xã hội. Không còn dám giao việc gì cho hắn, sợ hắn phất tay một phát nữa bay mất thêm vài trăm ngàn thì...lần này tới Lu sẽ là người được ku tổng dắt ra cửa.

Làm việc ở Mỹ, phải biết biến mình thành một người ít mắc lỗi, càng ít mắc lỗi thì càng tốt, vì sự cạnh tranh ngày càng khắt khe.

Team của Lu, muốn dành hợp đồng với bên Texas đã phải tự giảm tiền labor cho bên khách hàng. Kinh tế khó khăn, giử việc cho nhiều người là một điều không dễ.

Đêm trăng sói tru, đó là bức tranh của nền kinh tế Mỹ hiện nay.

Wednesday, July 13, 2011

CIRCLE OF LIFE


Dưới ánh sáng của sự sống, mọi vật khoe mình khoe dáng đủ hình hài và góc cạnh.

Giống như mỗi con người mang một dấu ấn riêng biệt, không ai giống ai.

Nhưng, một ngày nào đó khi ánh sáng của sự sống mất đi, mọi vật lại lui vào bóng tối, thì...

Trong bóng tối, muôn loài có cùng một hình dạng một màu sắc, đó là màu đen không có hình thù cũng như không còn kích cở, và tất cả sẽ tan biến vào trong vùng tối âm u, hoang lạnh...

Lu đã vẽ drawing CIRCLE OF LIFE mấy năm về trước, đó là lúc ba Lu mất.

Hôm qua, Lu nghe tin một phụ nữ đã qua đời, đây là người phụ nữ Lu quen khi Lu vừa 17 tuổi. Bà ấy, có nhiều ấn tượng đối với Lu. Có lẽ, từ bà ấy mà Lu đã bắt đầu biết đến như thế nào là nấu nồi cơm, nhặt rau, làm con cá.

Đời người như cát bụi, mong bà ấy yên nghỉ thảnh thơi...

Thursday, February 24, 2011

NHÀ THỔ

-"Ối giời ơiii...ngó xuống mà xem, lão lại đi nhà thổ đây này!"

Tiếng người đàn bà ong óng vang lên cả khu phố. Không cần nhìn đồng hồ, mọi người vẫn biết đã tới giờ ông chồng bà hàng xóm đi nhà thổ.

Mỗi ngày, khi màn chiều vừa buông xuống, mọi người lại có dịp chứng kiến cảnh bà vợ nằm vật ra ngoài hiên nhà rên rỉ la rú. Tiếng chửi rủa mạt sát ông chồng hiền lành, nhưng hám gái mê nhà thổ này, cứ như điệp khúc lập đi lập lại.

Có hôm bà ta còn túm cả cổ áo của chồng để lôi xềnh xệch vào nhà, cấm không cho đi chơi bời. Người đàn ông ngày thường có vẻ bề ngoài trầm tĩnh ít nói, lúc đó lại có phản ứng dử dội. Ông ta giận dử hất tay bà vợ ra, nhìn bà với cặp mắt chán chường chê bai, rồi phẩy tay đi thẳng một mạch tới thiên đường nhà thổ.

Lúc đầu hàng xóm còn bu lại xem rồi bàn tán xôn xao, nhưng ngày qua ngày quen dần đi, nên họ đã dùng giờ bà vợ lăn lộn la hét ấy làm cột giờ mốc trong ngày.

Nhà ông A mỗi khi nghe tiếng rên la, bảo con rằng.

-"Này! tới giờ học bài rồi đấy con, bố vừa nghe tiếng bà ấy la ầm lên rồi!"

Nhà bà B lại khác.

-"Ông này! dẫn cho con cún đi ra đường tè đi. Tới giờ rồi, tôi vừa nghe bà ấy chửi chồng!"

Bên kụ C thì lại có tiếng í ới.

-"Bà nó ơi! mau mau cho lợn ăn cám đi, bên nhà bà ấy có tiếng tru tréo rồi đấy!"

Lâu dần hình ảnh ông chồng ít nói, qua tiếng chì chiết chửi rủa của bà vợ, đã trở thành một tay ham hố chơi bời trác táng. Làng trên cùng xóm dưới nhớ lại những ngày đầu tiên họ dọn về khu phố đã chặc lưỡi, thầm tiếc cho một gia đình lẽ ra thật mẫu mực lại trở nên tồi tệ.

Chồng là một công chức nhà nước sáng đi chiều về gương mẫu, bà vợ ở nhà lo cơm nước rất mực đảm đang. Cuộc sống trôi qua tưởng như sẽ yên bình ấm cúng mãi thế. Nhưng từ khi con cái đùm đề, bà vợ không còn hiền thục nữa. Bà trở nên lắm mồm hay nói, hay săm soi giờ giấc ông chồng. Nhan sắc bà cũng tàn đi xập xệ. Đó cũng là lúc ông chồng bắt đầu trở nên xa rời gia đình.

Sau giờ làm việc, ông chỉ nghé về dăm phút tắm rửa sạch sẽ, sau đó quần áo tươm tất đi tới nhà thổ đến tận đêm khuya. Chính bà là người đã theo dõi ông, chứng kiến tận mắt ông rẽ vào ngõ nhà thổ đó. Bà lăn lộn khóc lóc đòi ly dị, đòi tự vận, nhưng ông vẫn chứng nào tật nấy. Mặc cho hàng xóm chê cười, mặc cho con cái nhìn ông với cái nhìn không tôn trọng, ông vẫn mỗi ngày đi chơi nhà thổ như để thỏa mãn thú vui sinh lý.

Đến một hôm, theo thường lệ nhà bà lại phát lên tiếng la rú, nhưng lần này không phải để chửi bới ngăn cản không cho ông chồng đi chơi gái, mà là tiếng than khóc của bà vợ vừa mất chồng.

Ông đã chết sau một cơn trụy tim. Mọi người xôn xao bàn tán, có kẻ xấu mồm rỉ tai bảo nhau rằng do ông ăn chơi quá nên sức khỏe yếu kém bị suy tim. Đám tang kết thúc đơn giản, khu phố trở nên yên ắng vì không còn nghe tiếng lăn lộn chửi bới chồng của bà vợ.

Chiều nay, bổng dưng cả xóm như bị dựng ngược vì tiếng tru tréo quen thuộc lại trỗi lên.

-"ỐI giời ơiii...ngó xuống mà xem. Lão sống thì làm khổ vợ con, chết đi rồi cũng không để cho gia đình yên ổn này!"

Mọi người túa tới hỏi thăm chuyện gì? bà vợ khóc bù lu bù loa.

-"Các bác xem đây! lão ngày thường hay lê la đi chơi nhà thổ, tôi đã khổ biết bao nhiêu. Bây giờ chết rồi còn để di chúc bảo tôi mang tấm hình của lão tới nhà thổ, đưa cho một người tên là Huệ"

-"Sao bà biết người đó ở nhà thổ?"

Bà vợ khóc ấm ức.

-"Thì đây chính là địa chỉ của mấy con hồ ly tinh mà ngày nào lão cũng lui tới nè!"

Có tiếng ai đó vang lên, hình như là tiếng phụ nữ.

-"Thật là quá đáng! đi...bà đi theo chúng tôi. Kéo đến chửi cho mấy con quỷ sứ đó một trận!"

Thế là cả xóm ùn ùn hộ tống bà vợ đáng thương thẳng tiến đến nhà thổ. Đến nơi, được sự hậu thuẫn của đám đông, bà vợ đã lồng lộn nhào vào khu vực cặn bã của xã hội, bà gằn giọng.

-"Nó ở đâu? kêu nó ra đây mau!"

Có tiếng trả lời.

-"Bà lộn địa chỉ rồi, đi thẳng cuối con hẻm này là nhà bà cần tìm."

Ngạc nhiên, cả đám đông kéo theo bà đi sâu vào trong. Cuối xóm chỉ có đồng cỏ hoang vắng, không một căn nhà dân nào khác. Xa tít tận hàng tre là một ngôi chùa đã ngã màu rêu phong. Họ tìm thấy trong đó duy nhất một sư ông đang tụng kinh. Bà vợ nóng nảy cắt ngang cuộc kinh của nhà sư.

-"Sư cho biết cô nào ở đây tên là Huệ, cho tôi gặp mặt chút được không?"

-"Bà cần gặp Huệ làm gì?"

-"À, ông chồng tôi ngày nào cũng tới đây hú hí với cô ấy. Ổng vừa mất tuần rồi, có nhờ tôi mang tấm hình chân dung của ổng đến giao cho cô ta. Thật là loạn, cô ấy có biết tôi là vợ của ổng không?"

Nhà sư đưa tay lên chận ngay tim để kìm lại cơn cảm xúc.

-"Mô Phật! ông ấy đã mất rồi à?"

Sư ông thở dài.

-"Huệ chính là tôi đây. Thưa bà, Huệ gia là pháp danh của tôi!"

Bà vợ lắp bắp.

-"Thế...bấy lâu nay ông nhà tôi tới đây để làm gì?"

Ngước đôi mắt thương hại nhìn bà vợ khờ khạo, sư ông từ tốn nói.

-"Ông nhà mọi ngày tới chùa ăn chay, và đàm đạo kinh thơ cùng tôi mà thôi. Ông ấy thường kêu chán cảnh vợ con không hiểu, hay lèo nhèo chửi bới, nên ông muốn tìm chỗ yên thân."

Bất chợt người vợ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi nhìn vào di ảnh của người chồng tội nghiệp. Đôi mắt ông nhìn bà nửa như trách móc nửa như thương hại. Bà lảo đảo quay lưng đi ra, miệng lẩm bẩm.

-"Giá như...giá như...ông đừng chết sớm như thế này..."

....

Phụ nữ luôn luôn là như thế. Là khù khờ, thiếu hiểu biết, thiếu tế nhị, nên đã tự mình đánh mất đi cái hạnh phúc thật ra đã là của mình.

Nhưng hình như ít ai có đủ trí thông minh để mà hiểu được điều đó. Vì phụ nữ muôn đời vẫn chỉ "có vẻ" như là thông minh, nhưng thật sự họ không hiểu gì cả.

Ngày trước, khi còn ở Việt Nam, Lu đọc và cảm thương chuyện bà Đoàn Thị Điểm lấy phải ông chồng khờ. Suy ra, cái đáng sợ nhất của đời người là...đồng sàng dị mộng. Bất hạnh thay nếu đời mình phải dính với chồng khờ vợ dại.
SmileyCentral.com
http://lusanjose.blogspot.com/2010/02/nha-tho.html#comments"<>


Thursday, October 28, 2010

ƯỚC MƠ KHÔNG THỂ THỰC HIỆN?

Tối qua, Lu chụp được mấy tấm hình đặc biệt.

Có một thèng ku ngồi xe lăn bất động trước hồ bơi. Hắn ngồi yên lặng nhìn nước văng tung tóe, nhìn mọi người lượn lờ như con rái cá.

Đột nhiên, hắn lột phắt cái áo đang mặc trên người. Nhưng, chỉ lột trần thế thôi rồi hắn lại ngồi bất động...

Có những điều rất bình thường với người này, nhưng nó lại là cái khó cho người khác.

Thèng ku bị tật nguyền hai chân, không đi được. Nhưng, nhìn thái độ của hắn Lu biết vài hôm nữa có thể dưới hồ sẽ có người cố gắng tập bơi, chỉ với hai cánh tay còn lại.

Lu thường kiêu ngạo về tính kiên trì của Lu, nhưng có những lúc Lu thấy mình chẳng là cái đinh gì cả trước những người như thèng ku này.

À, còn nữa chứ, khả năng dám thử lửa của Lu nó cũng bị xí hổ khi Lu học lớp lịch sử thế giới. Lúc đó, Lu ngồi cạnh một cô gái, cô tật nguyền ngồi xe lăn. Không nói được và không tự đi đứng được, nhưng cô không bỏ một giờ học nào cả.

Và còn có luôn một thèng ku Mỹ trắng trong công ti của Lu, có tật đi xiêu vẹo trên hai chân bị tê liệt từ bé. Lần nào công ti phát thưởng khen ngợi nhân viên, hắn luôn là người được xướng tên.

Tàn nhưng không tật cả nhà nhỉ?



Thursday, October 21, 2010

ĐỪNG CÓ TUỘT!

Chiều hôm qua Lu đi bác sĩ.

Đến thăm bác sĩ là chuyện thường ngày của huyện rồi, nhưng đối với một đứa mỗi ngày dở cục tạ trên 70 pounds như Lu thì...hơi bị lạ cả nhà ạ.

À, hình trên cho thấy là đang trong tình trạng vật voi cũng chết.

Bảo hiểm sức khỏe của công ti, hầu như Lu chỉ dùng để khám mắt, khám răng, và xin thuốc trị mụn. Bác sĩ gặp Lu cũng chán, vì không tìm ra bệnh gì để có thể chạy chữa kiếm tiền với bên bảo hiểm.

Phần lớn, khi thấy Lu xuất hiện ở phòng mạch là ông ấy biết Lu cần đàm đạo. Coi như đốc tờ có cớ viết giấy để tính tiền bảo hiểm, còn Lu có thêm một xí kiến thức về sức phẻ. Hôm qua Lu đã đàm đạo với ông ấy về việc oánh tạ xong nên ăn gì để có thể thành hẹc-quin :))

Đang lúc đàm luận sôi nổi thì bất chợt có tiếng gắt lên.

-"Đừng có tuột!"

Ông ấy và Lu hơi khựng lại nhìn quanh, ông ấy có tuột gì đâu? mà Lu cũng không có tuột gì cả!

Câu chuyện lại tiếp tục rôm rả. Lu hỏi và ông ấy trả lời, mỗi câu hỏi là tiền, giờ phút ông í đàm đạo được tính thành tiền charge bên bảo hiểm. Bất chợt, tiếng gắt lại vang lên.

-"Đã bảo đừng có tuột mà!"

Ngạc nhiên, ông ấy mở cửa bước ra ngoài hành lang phòng mạch. Nơi đó, một ông cụ đang ngồi trên chiếc xe lăn thở hổn hển như khóc.

-"Cho tao ngủ đi, tao muốn ngủ, tao ngủ nghe!"

Đứa con trai đứng kế bên lại gắt lên.

-"Đừng có tuột nữa!"

Vừa nói ku ấy vừa lấy tay túm cổ áo ông cụ kéo lên, đặt ngay ngắn trên chiếc xe lăn. Một phụ nữ lớn tuổi từ bãi đậu xe bước vào, thấy Lu và bác sĩ nhìn nên ra hiệu cho cậu em trai đừng làm ồn. Hắn có vẻ ngượng khi thấy có người quan sát, lùi ra ngồi vào một gốc, để mặc ông cụ cho bà chị tự lo.

Cụ già lắm rồi, theo Lu đoán thì cũng hơn 80 tuổi và đã lẩn thẩn. Ông đi tới khám định kỳ mà đau khổ như người sắp lên thớt. Người nhăn nheo lại hết, ốm rút trong bộ quần áo rộng thùng thình. Mắt cụ cứ nhắm tít lại, miệng mở to ra thở mệt nhọc. Người phụ nữ lấy tay giử cho cụ không bị tụt dần khỏi chiếc xe lăn. Cụ không còn kiểm soát được xương sống để ngồi yên nữa, cứ dăm phút lại tụt dần xuống và luôn mồm đòi ngủ.

"Tao muốn ngủ, cho tao ngủ đi!"

Có tiếng vỗ về.

"Ừ, ngoan ngoan, ráng một chút sẽ được về nhà ngủ mà!"

Lu chào bác sĩ ra về để nhường cho ông cụ vào khám. Khi đi ra bãi đậu xe, Lu lại thoảng nghe tiếng thằng ku con gắt lên tiếp.

-"Đã bảo đừng có tuột mà!"

Bất chợt giật mình, lúc nảy vội chào bác sĩ về mà không hỏi xem oánh tạ cách nào, để về già, Lu không phải tuột trên chiếc xe lăn như thế. Vì lúc đó lỡ Lu bị tuột...thì lấy ai mờ túm cổ lôi Lu lên rồi gắt nhặng xị.

-"Đừng có tuột!"
SmileyCentral.com

Thursday, April 29, 2010

HÍP VÂM (3)


Hôm đó, có việc cần phải đi về miền tây người đàn ông đã ghé qua bến phà Cần Thơ.

Nhìn hàng quán bày bán thức ăn, ông chợt nhớ đến cô gái không may của một năm trước. Cô nói rằng, nhà ở quanh khu vực bến phà và có mở một tiệm bán hủ tiếu. Sẵn ý định muốn biết bây giờ cô ra sao nên ông tìm đến đó để dùng bữa trưa.

Vừa bước vào quán ông đã nhận ra ngay cô gái. Dáng vẻ của cô nhìn khá hơn một năm về trước.

Ngồi vào bàn, ông cất tiếng gọi thức ăn. Nghe tiếng khách kêu cô tươi cười đi tới, khi nhận ra đó là ông thì nụ cười của cô chợt tắt đi. Mặt lạnh tanh cô hỏi.

-"Chú ăn gì?"

Người đàn ông hơi bỡ ngỡ khi thấy thái độ lạnh nhạt, nhưng vẫn chào hỏi.

-"Cháu dạo này ra sao, có khỏe không?"

Cô đáp gọn lõn.

-"Tiệm buôn bán cũng bình thường, chú ăn gì?"

Thấy cô không mặn mà tiếp chuyện, ông trả lời.

-"Cho chú một tô hủ tiếu"

Vài phút sau cô mang tô hủ tiếu đặt trước mặt ông rồi êm lặng quay đi.

Vừa ăn ông vừa quan sát thái độ của cô gái, có vẻ như cô không nhận ra ông.

Bất chợt, từ nhà sau có một đứa bé khoảng 4, 5 tuổi chạy ra kêu tíu tít.

-"Má!...má!"

Cô bế đứa nhỏ đùa với nó, và không một lần nào để mắt đến ông khách đang ăn trong quán.

Cảm thấy không nên nấn ná, người đàn ông cất tiếng gọi tính tiền.

Cô không quay lại chỉ gọi với ra nhà sau.

-"Ra tính tiền khách kìa!"

Lẳng lặng bỏ tiền lên bàn, không nói tiếng nào người đàn ông rời khỏi quán.

Tô hủ tiếu vẫn chỉ mới vơi một nửa...

...

Đêm đó về đến nhà, người vợ đã hỏi ông.

-"Anh có ghé thăm con nhỏ không? nó dạo này có khỏe không?"

Ông trả lời.

-"Cô ấy khỏe, nhưng anh không gởi lời hỏi thăm của em đến cô ấy được."

Người vợ ngạc nhiên.

-"Sao vậy?"

Ông bâng quơ như nói một mình.

-" Giúp người đừng bao giờ đòi hỏi người ta phải nhớ ơn mình..."

Người đàn ông trong câu chuyện là ba của Lu.

Năm đó Lu khoảng 12 tuổi, vào cái đêm ba Lu mang cô ta về nhà thì Lu vẫn còn thức chờ ba Lu đi tỉnh về. Lu vẫn nhớ hoài cái vẻ thiểu não của người phụ nữ đó. Nhớ lúc cô ta ăn tô mì gói vừa ăn vừa thút thít.

Có lẽ đó là gói mì ngon nhất trong đời cô ta, vì đã được ăn khi biết mình còn sống. Nếu đêm đó ba Lu không dừng lại cứu cô ta, bây giờ có thể gọi là bà ta vì đã già rồi, thì Lu nghĩ bà ta đã thành ma lơ lửng không mồ mã. Ba Lu giải thích rằng, có thể bà ta lo sợ gia đình chồng biết và muốn giử tiết hạnh.

Nhưng cả nhà ơi, có bao giờ cả nhà đi lấy tiền ăn của người đã cứu mạng sống mình không? Lu nghĩ tô hủ tiếu ba Lu ăn lúc đó là tô hủ tiếu nhạt nhất trong đời ông.

Lu chọn tấm hình trên để làm minh họa vì...Lu nhớ đến câu "cứu vật, vật trả ơn..."

HÍP VÂM (1)
HÍP VÂM (2)

Tuesday, April 27, 2010

HÍP VÂM (2)

Cô gái giật mình thoái lui ra cửa khi nhìn thấy trong nhà không có hàng hóa gì, ngoại trừ một nhóm đàn ông lừ mắt nhìn mình.

Không để cho cô kịp phản ứng, họ nhào tới túm lấy tóc cô ghì lại. Khi túi xách đựng tiền bạc và giấy tờ tùy thân bị giựt đi, cô la to.

-"Các người làm gì vậy? cứu tôi!...bớ người ta...cướp! cướp!"

Một tên táng mạnh vào mặt cô, rít lên.

-" Mầy la hả? la nè...cho mầy la nè!"

-"Bốp! bốp!"

Hắn đánh tới tấp làm cho cô ú ớ không la lên được tiếng nào. Cô gái còn đang xây xẩm lảo đảo vì bị ăn đòn thì cả bọn nhào đến lột hết quần áo cô ra. Lúc này thì cô hoảng sợ khi hiểu họ muốn làm gì, cô la khóc vùng vẫy.

-" Hu hu...mấy ông lấy tiền rồi thả tui đi đi, tui lạy mấy ông..."

-"Bốp!"

Một cái táng như trời giáng kèm theo tiếng gầm gừ.

-"Con quỷ cái! mày mà còn la nữa là tao giết mày chết...ở đây đồng trống không ai nghe mày la đâu!"

Vừa nói hắn vừa lôi xốc cô lên gường. Những tên khác cùng xúm đến, cả bọn đàn ông như điên lên, thay phiên nhau dở đủ trò thú tính. Cô kinh hoàng oằn người chịu đựng đám người đang lên cơn động đực.

Vài giờ sau...

Hình như đã bắt đầu no nê bọn hắn bỏ mặc cô nằm lõa lồ trên gường, đứa đi hút thuốc đứa lăn ra ngủ. Cô gái gần như đi không nổi, đầu óc lơ mơ, nhưng ý thức sống còn khiến cô ráng bò dậy năn nỉ.

-"Cho tui đi tiểu một chút...tui không nhịn được nữa..."

Tên này nhìn tên kia dọ ý, một đứa khoát tay nói.

-"Ra ngoài hè có chỗ đi tiểu đó, nhanh lên rồi vô đây!"

Hắn quay sang trả lời với những đứa khác.

-"Cho nó đi rửa ráy đi, nó trần truồng thế thì trốn đi đâu được!"

Trên người không một mãnh vải cô lê bước ra ngoài hè. Thời may, cô nhìn thấy một chiếc sơ-mi đàn ông treo vất vưỡn ở phía cửa ra vào. Chụp vội cái áo khoác vào người, chân đất, cô băng qua bờ ruộng chạy ra phía đường lộ. Không dám lao thẳng ra đường vì sợ bọn đàn ông nhìn thấy bắt lại, cô núp mình trong bụi cây và cầu xin có người nào đó đi ngang qua. Có lẽ ông trời muốn cứu người, vài phút sau người đàn ông đang chở cô trên xe đã đi qua con đường vắng đó.

Nỗi lo sợ bớt dần khi người và xe đã vào đến khu vực đông đúc nhà dân. Người đàn ông cẩn thận dừng lại nơi có ánh đèn sáng để cô yên tâm, lôi từ trong túi xách tay ra một cái quần tây, ông nói.

-" Cháu mặc tạm vào đi, về nhà chú lấy đồ của thím cho cháu thay. Cháu không mặc quần vào đến thành phố người ta thắc mắc thì không tốt."

Về đến nhà đã hơn 11 giờ đêm, ông gọi vợ mở cửa. Người vợ ngạc nhiên khi thấy phía sau xe chồng là một cô gái mặt mũi bơ phờ. Ông nói nhỏ vài câu với vợ, bà nghe xong liền dẫn cô vào nhà kêu người làm nấu nước nóng cho cô tắm, và đưa vài viên thuốc aspirin uống tạm. Lúc này mặt mũi cô trông đã có chút thần sắc.

Người vợ nấu một tô mì gói mang ra.

-"Cháu ăn tạm đi, khuya quá nên hàng quán đóng cửa hết rồi."

Lúc này cô mới nhớ cả ngày chẳng có được ăn gì, cô ăn như nuốt, rồi bất chợt lại khóc thút thít. Như tủi thân, Cô nói lí nhí trong miệng.

-"Cháu cám ơn chú nhiều lắm, hôm nay không có chú thì cháu chắc không biết có còn giử được mạng với bọn nó không."

Sáng hôm sau, người đàn ông đưa cô ra bến xe mua vé cho cô về lại miền tây. Ông đích thân đưa cô lên xe đò, và chờ cho đến khi xe chạy để biết chắc cô đã an toàn về lại nhà.

Bẳng đi một năm, có việc đi ngang qua bến phà Cần Thơ, ông đã gặp lại cô gái...

(còn tiếp)

HÍP VÂM (1)

...

Bi giờ thì Lu của cả nhà phải đi khò đây...mai còn mần việc kiếm cơm. Cả nhà đọc cho kỹ lưởng ha vì đây là chuyện có thật. Ngày mai kể xong thì Lu sẽ hỏi cả nhà trả lời cho Lu một câu, bình lựng chính xác, xem cả nhà nghĩ gì ha?

Sunday, April 25, 2010

HÍP VÂM (1)


Đã hơn 9 giờ đêm, con đường quốc lộ tối đen vì thiếu ánh đèn đường.

Người đàn ông giử chặt tay lái, mắt nhìn thẳng con đường mù mờ trước mặt. Ông cố gắng lái nhanh hơn, để có thể về đến nội thành trước giờ giới nghiêm. Càng về khuya con đường càng vắng.

Ông ta cẩn thận cho xe chạy giửa lộ, đề phòng những bất trắc có thể xông ra từ hai bên bờ ruộng. Đến một ngã quanh, đường lởm chởm dằn xóc nên ông cho xe chạy chậm lại. Đang chăm chú lách xe tránh ổ gà, từ bụi rậm ven đường có bóng người xông ra lao về phía ông.

Chiếc xe lảo đảo vì thắng gấp khiến ông hốt hoảng quát to.

-"Làm cái gì vậy?... làm gì chận xe của tôi?"

Bóng đen giử chặt đầu xe máy, cất tiếng thì thào.

-"Chú! chú! đừng la to...chú cứu cháu!!!"

Người đàn ông bình tĩnh lại, nhận ra đó là tiếng nói của phụ nữ.

Dưới bóng tối lờ mờ là một cô gái khoảng độ 26 ngoài, vẻ mặt hớt hải tóc rối bù. Trên người cô chỉ khoác hờ mỗi chiếc áo sơ-mi đàn ông to đùng, bên dưới không có mặc quần.

Cô cất giọng van xin.

-"Chú chở con đi khỏi chỗ này đi chú! tụi nó bắt được con thì chắc con chết!"

Ông còn đang phân vân e ngại, bất chợt, từ đám ruộng xuất hiện một nhóm đàn ông tay cầm gậy chạy về hướng cô gái.

Nhìn thấy họ, cô hốt hoảng ôm chặt lấy ông và leo lên ngồi sau yên xe thúc giục.

-"Chạy đi chú! tụi nó ra tới là giết hết chú cháu mình đó. Chú chạy nhanh đi!"

Người đàn ông hiểu được sự nguy hiểm nên đã rồ ga lao xe đi. Đám đông tức giận quăng bừa đá và gậy phía sau lưng họ.

Vẫn ôm chặt lấy ông, trên con đường đi về nội thành, cô gái vừa khóc vừa kể lại câu chuyện tai nạn của mình.

Từ miền tây lên thành phố mua hàng mang về bán, cô cho biết, gia đình cô có một tiệm hủ tiếu ở gần bến phà Cần Thơ.

-"Mọi khi, cháu đi với bà chị họ...lần này chỉ bận nên...hic..."

Người đàn ông vẫn êm lặng lái xe, ông cố lắng nghe tiếng được tiếng mất lẫn trong tiếng khóc của cô.

-"Lần đầu tiên cháu lên Sài Gòng mình ên...hic...họ bảo cháu là chỗ đó có hàng rẻ...hu hu...cháu đâu có ngờ..."

Tiếng của ông cắt ngang.

-"Sao lúc đó không la lên cầu cứu?"

Cô tức tưởi.

-"Hu hu...vào trong nhà rồi cháu mới biết có tới...năm sáu thằng lận chú ơi..."

(còn tiếp)

----

Nu của cả nhà đi khò một phát ZZZzzz...mai còn phải mần việc, sẽ kể tiếp ha. Chuyện này có thật đấy!

Friday, September 25, 2009

CÁI SỰ THÍCH...

Thích nhìn những cánh đồng như thế này, màu xanh của cây, mùi rạ khô, mùi đất nồng, và con người nữa. Tất cả làm nên một bức tranh thật là hay. Bất chợt nhớ đến câu..."má em hừng đông đi cày bừa..." :D

Cũng thích luôn tiếng mí con vật đồng quê kêu chí chóe, kêu cạp cạp, kêu ò ó o. Tất cả tạo nên một khung cảnh thật thanh bình, thật thoải mái dễ chịu, thật là hay, vì ta có thể sống chậm lại. Ta không cần mỗi lúc cứ phải nhìn kim đồng hồ, rồi vội vã chạy theo nó. :D

Cái này thì lại càng thích lắm đây. Thích cả ngày bơi lượn trong nước. Bơi chán thì xơi ice cream, uống cafe, đọc sách. Không việc gì làm cho ta phải vội vàng. Vô tư như ông sư, không cần nhớ chi đến máy móc, đến bù lon đinh óc. Đời sống như chậm lại để ta có thể tưởng tuợng rằng, tuổi thọ được kèo dài ra hơn chun chút :D

À, cũng rất chi là thích luôn cái này.Thiên nhiên lúc nào cũng đệp, cũng đầy bí ẫn cần khám phá. Thích tiếng rì rào, thích mùi mặn mặn của muối và nước. Thích một mình đứng giữa trời đất để đôi khi có hứng ta sẽ...mần cóc. :))
Trong đầu đang gom lại cái ý nghĩ là lần này ta vẽ tranh đồng quê này, tranh mây lang thang bay lơ bay lững này, và cả cái ao to đùng sau lưng ta nữa. Hà hà...lần này ta sẽ vẽ chân chính, không vẽ bậy nữa :D


SmileyCentral.com

Tuesday, September 22, 2009

SỐNG


Cả nhà mến thuơng, mấy hôm nay Lu không blogging vì hơi bị lười nhác. Chiều nay bất chợt hứng nổi lên ầm ầm, Lu lại suy nghĩ về một ước mơ dở hơi như con dơi. Ước mơ được "sống" giữa hai thế giới trái ngược nhau.

Này nhá, cả nhà thử tưởng tượng xem ước mơ của Lu nó có pha học viễn tưởng quá không?

Lu thích cuộc sống xã hội làm việc ngày 8 tiếng của Lu sẽ là một thế giới thật hiện đại. Máy móc tưng bừng, tiếng tây tiếng u tứ phía, sách vở sách viết đầy rẫy, thông tin kỹ thuật cập nhật từng giây. Lý do rất đơn giản, Lu là một đứa thích chúi mũi tò mò vào bất cứ cái sự gì mừ kì dị, kì bí, lạ lùng. Lu không hứng thú làm việc trong một thế giới đồ đá, đồ đồng, chưa phát triển. (à, không hứng thú mấy vào việc khai phá thiên hạ quần ngắn quần dài, áo lành áo rách. Lu không care mí chuyện dở hơi này, mệt óc lém) :D

Đó là cuộc sống làm việc, còn sau 8 tiếng vàng ngọc thì Lu khoái nhà Lu ở cạnh bờ ao, có hàng dừa khô, có đàn vịt lội kêu cạp cạp. Vài chú trâu đủng đỉnh trên mí cánh đồng xa xa. À, nhà Lu cũng phải nuôi gà để sáng sáng nó gáy kêu Lu dậy đi mần việc. Lu rất chi là sợ tiếng alarm máy móc của đồng hồ, chẳng có lởng xì mợng tí nào cả. Dĩ nhiên là nhà Lu phải thật đầy đủ tiện nghi như nhà Tây thì ở mới thoải mái cả nhà a.

Lu khoái ăn, điều này hiển nhiên rồi không cần bàn cải. Lu là đứa cũng hơi bị kén ăn, khi Lu thèm thì tốn bao nhiêu tiền Lu cũng không care. Có đôi khi chỉ vì nhớ một dĩa cà pháo mắm tôm, hay cái lẩu mắm mà Lu sẵn sàng trả gấp mấy lần tiền để có được nó. Cả nhà đừng có mà hỏi Lu về gà rán Kentuckey (KFC), hay Pizza heng. Lu cừi bể cả bụng đới, lí do là cả nhà không sành điệu tí nào cả. Tám tí tí đở ngứa tay thôi, Lu lại lười nhác tiếp đơi, hôm nào siêng sẽ tám tiếp mí cả nhà. :D

* pic Lu chộp được trong một lần về nhà quê Việt Nam. Post lên cho có không khí nhà quê thôi, chứ nhà Lu dứt khoát là không nuôi lợn rồi. Vì nó ở dơ lại kêu ót éc cả ngày không có văn mình tí nào cả.

SmileyCentral.com

Tuesday, February 24, 2009

NHÀ THỔ

-"Ối giời ơiii...ngó xuống mà xem, lão lại đi nhà thổ đây này!"

Tiếng người đàn bà ong óng vang lên cả khu phố. Không cần nhìn đồng hồ, mọi người vẫn biết đã tới giờ ông chồng bà hàng xóm đi nhà thổ.

Mỗi ngày, khi màn chiều vừa buông xuống, mọi người lại có dịp chứng kiến cảnh bà vợ nằm vật ra ngoài hiên nhà rên rỉ la rú. Tiếng chửi rủa mạt sát ông chồng hiền lành, nhưng hám gái mê nhà thổ này, cứ như điệp khúc lập đi lập lại.

Có hôm bà ta còn túm cả cổ áo của chồng để lôi xềnh xệch vào nhà, cấm không cho đi chơi bời. Người đàn ông ngày thường có vẻ bề ngoài trầm tĩnh ít nói, lúc đó lại có phản ứng dử dội. Ông ta giận dử hất tay bà vợ ra, nhìn bà với cặp mắt chán chường chê bai, rồi phẩy tay đi thẳng một mạch tới thiên đường nhà thổ.

Lúc đầu hàng xóm còn bu lại xem rồi bàn tán xôn xao, nhưng ngày qua ngày quen dần đi, nên họ đã dùng giờ bà vợ lăn lộn la hét ấy làm cột giờ mốc trong ngày.

Nhà ông A mỗi khi nghe tiếng rên la, bảo con rằng.

-"Này! tới giờ học bài rồi đấy con, bố vừa nghe tiếng bà ấy la ầm lên rồi!"

Nhà bà B lại khác.

-"Ông này! dẫn cho con cún đi ra đường tè đi. Tới giờ rồi, tôi vừa nghe bà ấy chửi chồng!"

Bên kụ C thì lại có tiếng í ới.

-"Bà nó ơi! mau mau cho lợn ăn cám đi, bên nhà bà ấy có tiếng tru tréo rồi đấy!"

Lâu dần hình ảnh ông chồng ít nói, qua tiếng chì chiết chửi rủa của bà vợ, đã trở thành một tay ham hố, chơi bời trác táng. Làng trên cùng xóm dưới nhớ lại những ngày đầu tiên họ dọn về khu phố đã chặc lưỡi, thầm tiếc cho một gia đình lẽ ra thật mẫu mực lại trở nên tồi tệ.

Chồng là một công chức nhà nước sáng đi chiều về gương mẫu, bà vợ ở nhà lo cơm nước rất mực đảm đang. Cuộc sống trôi qua tưởng như sẽ yên bình ấm cúng mãi thế. Nhưng từ khi con cái đùm đề, bà vợ không còn hiền thục nữa. Bà trở nên lắm mồm hay nói, hay săm soi giờ giấc ông chồng. Nhan sắc bà cũng tàn đi xập xệ. Đó cũng là lúc ông chồng bắt đầu trở nên xa rời gia đình.

Sau giờ làm việc, ông chỉ nghé về dăm phút tắm rửa sạch sẽ, sau đó quần áo tươm tất đi tới nhà thổ đến tận đêm khuya. Chính bà là người đã theo dõi ông, chứng kiến tận mắt ông rẽ vào ngõ nhà thổ đó. Bà lăn lộn khóc lóc đòi ly dị, đòi tự vận, nhưng ông vẫn chứng nào tật nấy. Mặc cho hàng xóm chê cười, mặc cho con cái nhìn ông với cái nhìn không tôn trọng, ông vẫn mỗi ngày đi chơi nhà thổ như để thỏa mãn thú vui sinh lý.

Đến một hôm, theo thường lệ nhà bà lại phát lên tiếng la rú, nhưng lần này không phải để chửi bới ngăn cản không cho ông chồng đi chơi gái, mà là tiếng than khóc của bà vợ vừa mất chồng.

Ông đã chết sau một cơn trụy tim. Mọi người xôn xao bàn tán, có kẻ xấu mồm rỉ tai bảo nhau rằng do ông ăn chơi quá nên sức khỏe yếu kém bị suy tim. Đám tang kết thúc đơn giản, khu phố trở nên yên ắng vì không còn nghe tiếng lăn lộn chửi bới chồng của bà vợ.

Chiều nay, bổng dưng cả xóm như bị dựng ngược vì tiếng tru tréo quen thuộc lại trỗi lên.

-"ỐI giời ơiii...ngó xuống mà xem. Lão sống thì làm khổ vợ con, chết đi rồi cũng không để cho gia đình yên ổn này!"

Mọi người túa tới hỏi thăm chuyện gì? bà vợ khóc bù lu bù loa.

-"Các bác xem đây! lão ngày thường hay lê la đi chơi nhà thổ, tôi đã khổ biết bao nhiêu. Bây giờ chết rồi còn để di chúc bảo tôi mang tấm hình của lão tới nhà thổ, đưa cho một người tên là Huệ"

-"Sao bà biết người đó ở nhà thổ?"

Bà vợ khóc ấm ức.

-"Thì đây chính là địa chỉ của mấy con hồ ly tinh mà ngày nào lão cũng lui tới nè!"

Có tiếng ai đó vang lên, hình như là tiếng phụ nữ.

-"Thật là quá đáng! đi...bà đi theo chúng tôi. Kéo đến chửi cho mấy con quỷ sứ đó một trận!"

Thế là cả xóm ùn ùn hộ tống bà vợ đáng thương thẳng tiến đến nhà thổ. Đến nơi, được sự hậu thuẫn của đám đông, bà vợ đã lồng lộn nhào vào khu vực cặn bã của xã hội, bà gằn giọng.

-"Nó ở đâu? kêu nó ra đây mau!"

Có tiếng trả lời.

-"Bà lộn địa chỉ rồi, đi thẳng cuối con hẻm này là nhà bà cần tìm."

Ngạc nhiên, cả đám đông kéo theo bà đi sâu vào trong. Cuối xóm chỉ có đồng cỏ hoang vắng, không một căn nhà dân nào khác. Xa tít tận hàng tre là một ngôi chùa đã ngã màu rêu phong. Họ tìm thấy trong đó duy nhất một sư ông đang tụng kinh. Bà vợ nóng nảy cắt ngang cuộc kinh của nhà sư.

-"Sư cho biết cô nào ở đây tên là Huệ, cho tôi gặp mặt chút được không?"

-"Bà cần gặp Huệ làm gì?"

-"À, ông chồng tôi ngày nào cũng tới đây hú hí với cô ấy. Ổng vừa mất tuần rồi, có nhờ tôi mang tấm hình chân dung của ổng đến giao cho cô ta. Thật là loạn, cô ấy có biết tôi là vợ của ổng không?"

Nhà sư đưa tay lên chận ngay tim để kìm lại cơn cảm xúc.

-"Mô Phật! ông ấy đã mất rồi à?"

Sư ông thở dài.

-"Huệ chính là tôi đây. Thưa bà, Huệ gia là pháp danh của tôi!"

Bà vợ lắp bắp.

-"Thế...bấy lâu nay ông nhà tôi tới đây để làm gì?"

Ngước đôi mắt thương hại nhìn bà vợ khờ khạo, sư ông từ tốn nói.

-"Ông nhà mọi ngày tới chùa ăn chay, và đàm đạo kinh thơ cùng tôi mà thôi. Ông ấy thường kêu chán cảnh vợ con không hiểu, hay lèo nhèo chửi bới, nên ông muốn tìm chỗ yên thân."

Bất chợt người vợ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi nhìn vào di ảnh của người chồng tội nghiệp. Đôi mắt ông nhìn bà nửa như trách móc nửa như thương hại. Bà lảo đảo quay lưng đi ra, miệng lẩm bẩm.

-"Giá như...giá như...ông đừng chết sớm như thế này..."

....

Phụ nữ luôn luôn là như thế. Là khù khờ, thiếu hiểu biết, thiếu tế nhị, nên đã tự mình đánh mất đi cái hạnh phúc thật ra đã là của mình.

Nhưng hình như ít ai có đủ trí thông minh để mà hiểu được điều đó. Vì phụ nữ muôn đời vẫn chỉ "có vẻ" như là thông minh, nhưng thật sự họ không hiểu gì cả.

Ngày trước, khi còn ở Việt Nam, Lu đọc và cảm thương chuyện bà Đoàn Thị Điểm lấy phải ông chồng khờ. Suy ra, cái đáng sợ nhất của đời người là...đồng sàng dị mộng. Bất hạnh thay nếu đời mình phải dính với chồng khờ vợ dại.
SmileyCentral.com