Sunday, April 25, 2010

HÍP VÂM (1)


Đã hơn 9 giờ đêm, con đường quốc lộ tối đen vì thiếu ánh đèn đường.

Người đàn ông giử chặt tay lái, mắt nhìn thẳng con đường mù mờ trước mặt. Ông cố gắng lái nhanh hơn, để có thể về đến nội thành trước giờ giới nghiêm. Càng về khuya con đường càng vắng.

Ông ta cẩn thận cho xe chạy giửa lộ, đề phòng những bất trắc có thể xông ra từ hai bên bờ ruộng. Đến một ngã quanh, đường lởm chởm dằn xóc nên ông cho xe chạy chậm lại. Đang chăm chú lách xe tránh ổ gà, từ bụi rậm ven đường có bóng người xông ra lao về phía ông.

Chiếc xe lảo đảo vì thắng gấp khiến ông hốt hoảng quát to.

-"Làm cái gì vậy?... làm gì chận xe của tôi?"

Bóng đen giử chặt đầu xe máy, cất tiếng thì thào.

-"Chú! chú! đừng la to...chú cứu cháu!!!"

Người đàn ông bình tĩnh lại, nhận ra đó là tiếng nói của phụ nữ.

Dưới bóng tối lờ mờ là một cô gái khoảng độ 26 ngoài, vẻ mặt hớt hải tóc rối bù. Trên người cô chỉ khoác hờ mỗi chiếc áo sơ-mi đàn ông to đùng, bên dưới không có mặc quần.

Cô cất giọng van xin.

-"Chú chở con đi khỏi chỗ này đi chú! tụi nó bắt được con thì chắc con chết!"

Ông còn đang phân vân e ngại, bất chợt, từ đám ruộng xuất hiện một nhóm đàn ông tay cầm gậy chạy về hướng cô gái.

Nhìn thấy họ, cô hốt hoảng ôm chặt lấy ông và leo lên ngồi sau yên xe thúc giục.

-"Chạy đi chú! tụi nó ra tới là giết hết chú cháu mình đó. Chú chạy nhanh đi!"

Người đàn ông hiểu được sự nguy hiểm nên đã rồ ga lao xe đi. Đám đông tức giận quăng bừa đá và gậy phía sau lưng họ.

Vẫn ôm chặt lấy ông, trên con đường đi về nội thành, cô gái vừa khóc vừa kể lại câu chuyện tai nạn của mình.

Từ miền tây lên thành phố mua hàng mang về bán, cô cho biết, gia đình cô có một tiệm hủ tiếu ở gần bến phà Cần Thơ.

-"Mọi khi, cháu đi với bà chị họ...lần này chỉ bận nên...hic..."

Người đàn ông vẫn êm lặng lái xe, ông cố lắng nghe tiếng được tiếng mất lẫn trong tiếng khóc của cô.

-"Lần đầu tiên cháu lên Sài Gòng mình ên...hic...họ bảo cháu là chỗ đó có hàng rẻ...hu hu...cháu đâu có ngờ..."

Tiếng của ông cắt ngang.

-"Sao lúc đó không la lên cầu cứu?"

Cô tức tưởi.

-"Hu hu...vào trong nhà rồi cháu mới biết có tới...năm sáu thằng lận chú ơi..."

(còn tiếp)

----

Nu của cả nhà đi khò một phát ZZZzzz...mai còn phải mần việc, sẽ kể tiếp ha. Chuyện này có thật đấy!

5 comments:

  1. Cứ như truyện trinh thám của Thế Lữ ấy Lu ạ! Tiếp ngay nhanh nhanh Lu nhé!

    ReplyDelete
  2. anh Thụy : truyện này thì sẽ ko câu giờ lâu đâu anh, vì đây là chuyện có thật :)

    ReplyDelete
  3. Hic hic LU kể chuyện kiểu này khiến người ta đi về rồi lại quay lại chờ nghe tiếp :()

    ReplyDelete
  4. Lụm đâu ra cái hình hợp dữ vậy Lu?

    ReplyDelete
  5. @Bebo : cái hình này em nhặt được trên mạng đó, em nhất định chọn nó vì có lý do, đọc xong chuyện em kể chị sẽ hiểu tại sao em chọn nó. :)

    ReplyDelete