
Sự biến mất đột ngột của anh họa sĩ làm cho cả làng đứng ngồi không yên như ba chị em nhà ấy.
Người này rỉ tai người kia rằng căn nhà nặng khí âm đã gặp phải anh chàng họ sở. Mỗi khi các cô ra đường họ lại xăm xoi xem đã có gì khác lạ. Có người còn tính tháng tính ngày nếu lở như các cô có mang. Cô chị góa chồng trả lời qua loa khi khách đến mua hàng dọ dẫm tin tức.
-" À, cậu ấy viết giấy để lại là đi lên phố có việc, sẽ quay về mà!"
Một tuần, hai tuần, rồi ba tuần trôi qua...
Vẫn không thấy bóng dáng anh họa sĩ, ba người phụ nữ trở nên lờ đờ như những hình nộm đang chuyển động.
Cô chị lớn không buồn mang con chó đi tắm nữa, mặc cho nó sủa ăng ẳng vì ngứa ngái. Nó đã có thói quen ở sạch từ khi được cô cho đi tắm thường xuyên với anh họa sĩ.
Cô Hai vẫn nấu chè, không đậu xanh thì cũng đậu đỏ, cô sợ lỡ như anh về bất chợt thì sẽ không có chén chè tình yêu cô ăn cùng với anh. Nhưng ngày nào cũng chỉ mình cô với chè.
Cô Út sau giờ dạy học vội vàng chạy về nhà xem anh đã quay lại chưa. Nhìn họ nôn nóng, người trong làng thở dài chép miệng.
-"Tội nghiệp! cái nhà đó sao mà kỵ khí dương đến thế chứ?"
Chiều nay, bất chợt cả làng như náo động hẳn lên. Có tiếng xe đạp kêu leng keng chạy vào làng kèm theo tiếng la ó của đám đông. Ông già phát thư được dân làng hộ tống đến căn nhà ấy như một người thắng trận quay về. Từ con nít đến người lớn ai cũng tỏ vẻ phấn khích, họ vui như đang đi đón dâu.
Ba chị em chạy vồ đến ông già đưa tin, anh họa sĩ đã gởi thư cho họ. Đám đông nhốn nháo chờ đợi, cô út trịnh trọng sửa cặp kiếng rồi tằng hắng đọc to.
-"Tôi xin lỗi vì không thể quay trở lại làng ta như đã hứa được. Mẫu vẽ của tôi đã được hoàn thành và đang cho in ra truyện, tôi đang bận rộn cho việc quảng cáo. Cám ơn các cô đã cho tá túc thời gian qua...tôi ...tôi..."
Đọc đến đó cô Út như líu lưỡi không còn tiếp tục được nữa. Tay cô so se lá thư, miệng lắp bắp.
-"Sao lại thế?...anh ấy...không về nữa à?"
Cô chị góa chồng mặt tái xanh nhìn chăm chăm vào lá thư, rồi cô lại đỏ mặt khi nhìn xuống bộ ngực căng tròn của mình.
-"Sao lại thế?...anh ấy chưa kịp...làm gì cả mà?"
Cô Hai êm lặng không nói gì, mọi người làm lạ khi thấy cô hít hà ăn từng muỗng chè nóng với nét mặt vô cảm.
Đột nhiên, cô Út bật dậy kêu lên.
-"Đúng rồi, anh ấy nói đã vẽ xong hình tượng mẫu...vậy ai là người mẫu của anh ấy?"
Đám đông lại ồ lên, hùa theo.
-"Đúng rồi...tìm xem tranh của cậu ấy thì biết ngay ai là người được cậu ấy vẽ mẫu bấy lâu nay mà!"
Ba cô nhìn nhau mắt ánh lên tia hi vọng. Không ai bảo ai họ cùng chạy ùa đến căn phòng đóng im ĩm từ hôm anh bỏ đi. Cánh cửa được mở tung, các cô cùng con chó nôn nóng chạy ngay vào.
Một giây trôi qua...không một tiếng động nào vọng ra từ phòng anh họa sĩ.
Bất ngờ, bầu không khí lại bùng lên nhốn nháo. Từ cửa phòng con chó cái phóng ra, nó kêu ăng ẳng chạy khắp nhà như muốn đi tìm anh. Trên miệng của nó tha đầy những tấm tranh vẽ hoạt hình một con chó...
(hết)
Lu
San Jose, March 3rd, 2010
NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (1)
NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (2)
NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (3)
NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (4)