Cặp kiếng cận to đùng làm khuôn mặt cô trông giống như một con ếch. Tuy tuổi tác không còn trẻ nhưng cô vẫn cứ kén cựa. Cô nghĩ, là người trí thức nên cô không cho phép mình, một cô giáo tiểu học, phải đi lấy một anh chồng cày ruộng. Người đàn ông của đời cô phải là một bạch mã hoàng tử, phải thật là trí thức. Cô không muốn người ta rêu rao, "bông hoa lài cắm bãi cứt trâu".
Sự xuất hiện của anh họa sĩ đã xua đi khí âm ám lấy cô Út nhiều năm nay. Cô có linh cảm người đàn ông của đời mình đã xuất hiện. Bữa cơm chiều mỗi ngày là thời gian tâm tình của cô với anh ta. Biết mình ít học nên hai cô chị lớn chỉ ngồi yên lặng, với dáng vẻ ganh tị, lắng nghe những câu chuyện trao đổi giữa hai người.
Bao giờ cũng thế, cố tình ngồi với dáng điệu dễ nhìn nhất, cô Út luôn cười duyên dáng khi anh kể chuyện. Đáp trả lại anh là một giọng nói thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hơn cả khi cô giảng bài cho đám học trò trường làng. Anh họa sĩ thường nói về việc tìm kiếm hình tượng mới cho loạt sáng tác của mình. Có một lần, nhìn cô ôm con chó vuốt ve nó, anh đã bật thốt lên.
-"Tuyệt thật!"
Từ đó, con chó luôn luôn được cô ôm vào lòng mỗi bữa cơm chiều.
Cô Út bắt đầu chăm chút tìm đọc sách báo về nghệ thuật hội họa nhiều hơn, vào lớp cô cho lủ trẻ nít vẽ vời cả ngày thay vì học toán. Cô giận mình tại sao ngày trước không chọn nghành nghệ thuật để học mà học chi những con số khô khan. Mỗi khi nhớ ánh mắt sáng lên của anh họa sĩ lần đầu bắt gặp cô ôm con chó, cô lại mĩm cười sung sướng. Cô biết anh đã tìm được hình tượng, cô mong chờ một ngày được vào phòng anh ngồi làm mẫu cho bức họa để đời. Cô soi gương thường xuyên hơn, có lần, cô chợt giựt mình tự hỏi.
-"Nếu như anh họa sĩ muốn vẽ nude?"
Cô nghe nói họa sĩ thường hay vẽ hình phụ nữ không có mãnh vải nào trên người, có lẽ anh cũng không ngoại lệ. Không, không được mắc cở phải bạo dạn, cô bắt đầu tập ngắm vuốt mình trước gương sau khi cởi bỏ tất cả. Mỗi lần nhìn thấy bóng cô Út trần truồng như nhộng uốn éo, có lẽ vì lạ lùng, con chó lại kêu "ăng...ẳng.."
Cô Út đỏ mặt, cô có cảm giác như nó đang kêu "lăng...lẳng..."
Nhìn cảnh anh họa sĩ lượn lờ như con ong giữa những bông hoa đang chực tàn ấy, bà con trong vùng lại xì xào to nhỏ. Họ nôn nóng muốn biết anh ta sẽ lấy ai trong ba người, có người ác miệng bảo nhau có lẽ anh sẽ lấy cả ba chị em.
Vào một buổi chiều, sự tò mò của người trong vùng càng lên cao và lan nhanh, cái nhà ấy đã không còn thấy xuất hiện bóng dáng của anh họa sĩ.
(còn tiếp) Treo thêm cái hình có vác cái bông trên đầu mà mama lở tay chặt mất cho cả nhà xem nè. Mặc dù có mang kính hơi bị giống con ếch nhưng đây không phải là cô Út. Lu tự chụp khi tắm biển xong lên nhà hàng chén steak đấy, đeo bông vào trông Nu sến vật vã :D
NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (1)
Bây giờ mới là Ngôi nhà thiếu ánh mặt trời 4 nhé! Hôm trước, em post nhầm cái tên này.
ReplyDeleteBắt đầu hồi hộp. Nhưng theo anh đoán, một chàng trai đến một nhà mà có tới mấy 3 cô gái thế thì mất tích cũng là dễ hiểu (hì!). Trừ phi...!
Không biết là ai sẽ đi cùng chàng họa sĩ vậy nhỉ???
ReplyDeletekhông ngờ lắm tài ghê.
ReplyDeleteCòn tiếp thì đành chờ tiếp
ReplyDeleteLana đoán anh họa sĩ chắc trốn chạy 'trận giả' vài bữa cho 3 chị em ngã ngũ xong sẽ quay trở lại 'gặt hái' (LU nhát 'còn tiếp' có nghĩa là chuyện còn dài mà :)
ReplyDeletehe he...cả nhà thử làm thám tử sì-nốc-hôm xem nào ;))
ReplyDelete'Hôm qua em có nghe vụ động Chilê và gây ra sóng thần lan sang Honolulu, người bạn hỏi em còn trên đảo ko, nhưng em đã về trước 1 ngày bão tới rồi.'
ReplyDeleteBiết là về rồi nên không hỏi,...
Định comment: "May là đã về", nhưng lỡ comment dài quá nên không comment nữa.
chàng họa sĩ biến mất và ngôi nhà ấy vắng cả 3 người phải k LU?
ReplyDeletehttp://ngonngu.net/index.php?p=90
ReplyDelete@ khong quan trong toi la ai : thanks for your link, nick của bạn trông giống bài hát "ko cần biết em là ai" ;))...Lu đang cần ôn lại tiếng Việt nên link của bạn rất là hữu ích cho Lu đây :D
ReplyDeleteLu ơi, sao mãi ko có ngôi nhà thiếu ánh mặt trời 5 thế?
ReplyDeleteBan Van Dong Thanh lap : Có mà, Lu post phần 5 sang bên tháng 3. -->
ReplyDeletehttp://lusanjose.blogspot.com/2010/03/ngoi-nha-thieu-anh-mat-troi-5.html