
Hôm đó, có việc cần phải đi về miền tây người đàn ông đã ghé qua bến phà Cần Thơ.
Nhìn hàng quán bày bán thức ăn, ông chợt nhớ đến cô gái không may của một năm trước. Cô nói rằng, nhà ở quanh khu vực bến phà và có mở một tiệm bán hủ tiếu. Sẵn ý định muốn biết bây giờ cô ra sao nên ông tìm đến đó để dùng bữa trưa.
Vừa bước vào quán ông đã nhận ra ngay cô gái. Dáng vẻ của cô nhìn khá hơn một năm về trước.
Ngồi vào bàn, ông cất tiếng gọi thức ăn. Nghe tiếng khách kêu cô tươi cười đi tới, khi nhận ra đó là ông thì nụ cười của cô chợt tắt đi. Mặt lạnh tanh cô hỏi.
-"Chú ăn gì?"
Người đàn ông hơi bỡ ngỡ khi thấy thái độ lạnh nhạt, nhưng vẫn chào hỏi.
-"Cháu dạo này ra sao, có khỏe không?"
Cô đáp gọn lõn.
-"Tiệm buôn bán cũng bình thường, chú ăn gì?"
Thấy cô không mặn mà tiếp chuyện, ông trả lời.
-"Cho chú một tô hủ tiếu"
Vài phút sau cô mang tô hủ tiếu đặt trước mặt ông rồi êm lặng quay đi.
Vừa ăn ông vừa quan sát thái độ của cô gái, có vẻ như cô không nhận ra ông.
Bất chợt, từ nhà sau có một đứa bé khoảng 4, 5 tuổi chạy ra kêu tíu tít.
-"Má!...má!"
Cô bế đứa nhỏ đùa với nó, và không một lần nào để mắt đến ông khách đang ăn trong quán.
Cảm thấy không nên nấn ná, người đàn ông cất tiếng gọi tính tiền.
Cô không quay lại chỉ gọi với ra nhà sau.
-"Ra tính tiền khách kìa!"
Lẳng lặng bỏ tiền lên bàn, không nói tiếng nào người đàn ông rời khỏi quán.
Tô hủ tiếu vẫn chỉ mới vơi một nửa...
...
Đêm đó về đến nhà, người vợ đã hỏi ông.
-"Anh có ghé thăm con nhỏ không? nó dạo này có khỏe không?"
Ông trả lời.
-"Cô ấy khỏe, nhưng anh không gởi lời hỏi thăm của em đến cô ấy được."
Người vợ ngạc nhiên.
-"Sao vậy?"
Ông bâng quơ như nói một mình.
-" Giúp người đừng bao giờ đòi hỏi người ta phải nhớ ơn mình..."
Người đàn ông trong câu chuyện là ba của Lu.
Năm đó Lu khoảng 12 tuổi, vào cái đêm ba Lu mang cô ta về nhà thì Lu vẫn còn thức chờ ba Lu đi tỉnh về. Lu vẫn nhớ hoài cái vẻ thiểu não của người phụ nữ đó. Nhớ lúc cô ta ăn tô mì gói vừa ăn vừa thút thít.
Có lẽ đó là gói mì ngon nhất trong đời cô ta, vì đã được ăn khi biết mình còn sống. Nếu đêm đó ba Lu không dừng lại cứu cô ta, bây giờ có thể gọi là bà ta vì đã già rồi, thì Lu nghĩ bà ta đã thành ma lơ lửng không mồ mã. Ba Lu giải thích rằng, có thể bà ta lo sợ gia đình chồng biết và muốn giử tiết hạnh.
Nhưng cả nhà ơi, có bao giờ cả nhà đi lấy tiền ăn của người đã cứu mạng sống mình không? Lu nghĩ tô hủ tiếu ba Lu ăn lúc đó là tô hủ tiếu nhạt nhất trong đời ông.
Lu chọn tấm hình trên để làm minh họa vì...Lu nhớ đến câu "cứu vật, vật trả ơn..."
HÍP VÂM (1)
HÍP VÂM (2)