Sunday, September 27, 2009

KHI NGHỆ THUẬT BỊ CHÀ ĐẠP!

Lu đi theo nghành kỹ thuật nên thường hay chơi với ốc vít dây nhợ. Cả nhà đừng vội cười cho Lu là cái đứa vỏ biền, thô bạo, thô thiển nhá. Lu cũng biết thân biết phận chỉnh đốn lại tâm hồn lắm đấy. Bằng chứng là Lu cũng ráng bò theo môn Art với ước mơ trở thành một nhà nghệ thực chân chính.
Chiều hôm qua Lu lại đứng trước cảm giác nghệ thực cả nhà a. Giữa trời đất bao la một mình Lu ngồi một cỏi, chợt thấy lòng lâng lâng muốn làm một cái gì đó cho nghệ thực. Để cho thêm phần lởng mợng Lu đề nghị chủ quán vác hẳn ra giữa trời chỉ một bàn, một ghế, một con Lu ngồi đó.

Hì, trông vào thật là tình điệu và chơi vơi đầy tính nghệ sĩ lãng tử, như trong mí cái film mà Lu hay được xem.

Sau khi chén xong một đĩa khô mực nướng thì Lu bắt đầu nhìn trời đất mần thơ. Nói có sách mách có chứng nhá, cóc của Lu đây nầy...

Ầm ầm từng lượn nhấp nhô, bạc đầu trắng xóa một trời bao la.
Ta như ngẩn như ngơ trước sóng, thấy lòng mình bay bổng những vần thơ...

Này, chớ có mà cười đấy. Chắc gì cả nhà mần được cóc như Lu đâu à. Lu kể tiếp héng, sau khi rặn được hai câu bất hủ đó thì Lu lại xì-tốp chơi thêm một đĩa ngao hấp sả. Hà, bi giờ thì nàng thơ lại xồng xộc té tới sau mùi vị của ngao hấp. Lu lại mần tiếp được câu nữa này...

Ta thảng thốt giựt mình như sực tỉnh, vội vã đôi dòng lưu giử chút vần thơ...

Lần này thì Lu không cần phải xì-tốp mượn thức ăn đưa mồi để làm thơ nữa, đang có hứng nên ngẩng nhìn trời với hi vọng lại bắt được nửa vần thơ.
Nhưng...ngay chính cái lúc nàng thơ sắp hạ cánh đó, thì nó chạy xồng xộc tới ngay chỗ Lu ngồi cả nhà a. Nó đây nầy...


Nó phóng tới với cái đuôi que quẩy như trong cảnh các đàn thú cùng kéo nhau về chào mừng một thiên thần vừa hạ giới. Lu cũng hơi kinh ngạc, không lẽ Lu lại có thể có tài như Lý Bạch ngày xưa hay sao chứ? chã nhẻ nào Lu chỉ mới xuất khẩu thành thơ có mấy câu mà đã khiến cho muôn thú tụ tập về phục lệnh?

Lu còn chưa kịp mừng rở đột ngột thì nó đã xì-tốp ngay trước mặt Lu. Sau khi cái đuôi của nó vẩy vẩy liên tục ra chiều sung sướng, thì nó gác một cái chân cún lên một gốc chân bàn Lu đang ngồi và...tè một phát.

Ôiii trời...nó đã tàn nhẫn chà đạp lên cảm giác nghệ thực. Nó đã tè lên nàng thơ của Lu. Giận dử Lu xịt xịt nó, dậm chân ầm ầm cho nó té đi. Con cún nhìn Lu với cặp mắt ngơ ngác vô tội rồi cút chạy mất dép. Hu Hu, thế là xong một buổi chiều đệp mần nghệ thực của Lu...

SmileyCentral.com

3 comments:

  1. Ha ha ha...Tại Lu nghệ thực một mìn, Lu thử mời chị sui nghệ thực cùng mừ xem, sẽ không ai dám tè lên nghệ thực của Lu đâu. Vì chị sui sẽ tè lại lên ai dám ngắt quãng cảm hứng thi ca lảng mảng của Lu nhé :-P

    ReplyDelete
  2. Kakaka!
    Đọc cái này xả xì-chét òi chị ơi! =)) Nhất là cái smiley chị chọn. =))

    ReplyDelete
  3. Có anh bạn cũ đang đón ngoài biển Đà Nẵng, anh bạn mới đang chào hỏi làm quen rằng sắp qua chơi, sao Lu không đi gặp mấy anh đó còn ở đây làm thơ con cóc?! Bảo làm sao mà "không mãi cô đơn"?
    Đứng lên mà túm lấy cơ hội đi thui.

    ReplyDelete