Sunday, February 14, 2010

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (2)


Từ ngày có bóng dáng đàn ông, ngôi nhà ấy như bừng lên sắc hồng.

Cô chị góa chồng, có sạp hàng tạp hóa, mỗi chiều tranh thủ dọn dẹp để về nhà sớm. Cô hai, trở nên bận rộn trổ tài nấu nhiều món ngon hơn. Cô út, sau giờ dạy học vội vàng về nhà để kịp ăn cơm tối cả gia đình.

Người trong vùng truyền tai nhau rằng nhà ấy đã bắt đầu có khí dương, nay mai thế nào cũng lòi ra thêm vài đứa con nít. Người chị cả luôn miệng phân bua khi khách mua hàng đến nhắn nhe chúc mừng.

-"Trông cậu ấy dáng người nho nhã, nhà cô sắp có phước có phần rồi đấy!"

-"Ấy chết! các bác đừng nói thế người ta nghe được cười cho. Cậu ấy đáng tuổi em út tới ở trọ thôi..."

Miệng chối đây đẫy nhưng đôi mắt của chị lúc ấy chợt long lanh hơn mọi ngày. Chị cuối vội mặt xuống để che dấu đôi má đang ửng đỏ lên như gái mới lớn. Khi ánh mắt chạm phải hai bầu ngực căng nẫy sau làn áo mỏng chị càng lúng túng hơn. Một cảm giác nhột nhạt như kiến bò chạy khắp người khiến chị phải hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh.

Lạ thật, hình như nhiều năm rồi chị mới có lại cảm giác này, cái cảm giác chỉ có khi ông chồng chết yểu sờ vào ngực của chị mỗi đêm. Đặt nhẹ tay lên một bên ngực, chị mĩm cười vu vơ, mơ màng...

Hôm đó, chị mang con chó ra sau hè tắm táp cho nó. Chỉ sau vài gáo nước, có lẽ vì lạnh, nên con chó sủa ăng ẳng và vùng vẫy muốn thoát khỏi tay chị. Nó lắc người nước văng tung tóe làm cho chị và nó cùng ướt sũng như chuột lột. Ngay lúc đó anh họa sĩ chạy đến ôm lấy con chó giử lại. Nó chưa nhận ra anh nên vẫn quậy quọ chực chạy đi khiến anh bị mất đà té chúi nhủi. Cả cái đầu của anh cùng con chó ngã dúi vào ngực của chị, lúc đó chị choáng váng như có luồng điện vừa chạy qua người. Anh bật cười xin lỗi, kéo con chó cùng ngồi dậy và nói.

-"Ngoan, ngoan nào...để yên cho tắm...ngoan nào!"

Con chó như hiểu lời anh nói nên không vùng vẫy nữa, anh vuốt ve tắm cho nó. Chị đứng yên nhìn, mặt đờ đi như mất hồn. Cả đêm hôm đó chị mất ngủ, tay để yên trên ngực, đúng vị trí mà anh họa sĩ đã ngã đầu vào.

Sau lần vô tình va chạm, con chó thường xuyên được cho đi tắm hơn. Chị cảm thấy anh họa sĩ cũng thích thú với việc tắm táp này, vì lần nào anh cũng theo ra để tắm cho nó. Anh đã quen cách tắm nên không còn té vào người chị nữa, con chó cũng không vùng vẫy làm cho nước văng tung tóe. Nhưng...chiếc áo của chị, ngày càng mõng, vẫn như vô tình bị nước làm cho ướt sũng. Chị bắt đầu yêu thích những lúc mang con chó đi tắm. Nếu không vì sợ nó bị cảm lạnh, có lẽ, chị sẽ cho nó tắm mỗi ngày.

Cảnh tượng hai người cùng tắm con chó đã làm cho một đôi mắt nhìn lén từ cửa sổ bực bội thốt lên.

-"Hứ, cứ như mỡ dâng miệng mèo!"

(còn tiếp)

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (1)

3 comments:

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  2. Hoàn toàn nhất trí với com rất hay của HwoangNguyen.
    Lu ơi, cái ảnh này em chụp rất là đẹp!

    ReplyDelete
  3. he he..bi giờ hết giống truyện ma rồi héng...em kể tiếp nè...

    ReplyDelete