
Hôm qua trong công ty Lu nhận được mail của boss nhớn, ông hỏi.
-"Thứ Sáu tới có thể đi ra ngoài ăn được không? thích nhà hàng nào thì chọn đi."
Nhận được lời mời Lu mở ngay một cuộc họp khẩn cấp. Cả team tề tụ lại thật long trọng để trưng cầu ý kiến.
-" Này, nếu được mời đi ra ngoài ăn vào chiều Thứ Sáu cuối tuần thì có nên nhận lời không?"
Bọn hắn đồng thanh ủng hộ.
-"Nên nhận lời, nên nhận lời!"
Lu hỏi tiếp.
-"Thế thì nên chọn nhà hàng nào?"
Có lời đề nghị.
-" Tới nhà hàng chén beefsteak là số dách!"
Tiếng vỗ tay ầm ầm xuất phát từ nhóm Việt Nam và Philipino.
-"Yeah...yeah...beefsteak là "number one!"
Bên phía Ấn Độ có tiếng phản đối.
-"Objection!...objection!"
Lu, đóng vai quan tòa, ra hiệu giử êm lặng.
-"Phản đối hữu hiệu!"
Ku Ấn Độ già đứng dậy dõng dạc nói.
-"Nhà hàng India đi, cà-ri là số zách!"
Tiếng bíp bíp nhộn nhạo vang lên từ phía mấy ku Ấn.
-"Yeah!...yeah!...cà-ri là "number one!"
Lần này cả đám Philipino, Việt Nam đồng thanh la to.
-"Objection!...objection!"
Cuộc họp giải tán vì bất đồng ý kiến.
Người ta nói, "có phước cùng hưởng có họa cùng chia", hình như không đúng cho lắm trong trường hợp này.
Boss quyết định mời bọn hắn ra nhà hàng chén vì thành tích làm việc xuất sắc. Mấy ku lính làng đã thật đoàn kết chia nhau họa "làm việc", nhưng khi được phước "ăn" thì lại ầm ĩ không chịu nhường.
Đặc tính đa văn hóa, đa dân tộc của xứ Mỹ chính là đây. Dân di cư có thể hòa nhập tiếng nói, cách làm việc, nhưng vấn đề ẩm thực họ vẫn giử một nét riêng của mình.
Ấn Độ thờ thần bò Nandi nên không chén nó, chỉ khoái cà-ri-nị.