Tuesday, March 30, 2010

KALUA PIG

Cả nhà ơiiii...Hôm nay Lu hơi bị rảnh, Lu sẽ bắt đầu kể chuyện thổ dân da đỏ nha. Lần trước, cả nhà đã học làm bánh mì coconut rồi, bây giờ Lu kể đến món ăn truyền thống Kalua Pig trong những đêm lễ hội của người Hawaii.

Kalua ((kà-lú-à) là thịt heo ướp muối được bỏ vào trong một cái lưới to đem ủ dưới lòng đất. Những cái lò nướng này được gọi là imu. Imu có kích thước : 6' by 4' by 3'.

Heo Kalua sau khi tẩm muối sẽ được chôn dưới lò đất. Thổ dân đem đá nham thạch nóng ở núi lửa phủ chung quanh thịt, lá chuối tươi được phủ lên tạo mùi thơm. Sau đó, thịt được ủ kín bằng vải bố dầy cùng với đất. Sau một ngày đun bằng độ nóng của đá nham thạch thì thịt sẽ mềm và chín rục, khi đó người da đỏ moi nó lên đánh chén.

Lu đã ăn thử thấy cũng hơi bị ngon. Sớ thịt chín ngọt, không mỡ, da ăn dai dai giòn giòn. Trong thịt có kèm mùi khói, mùi lá cây, mùi vị nguyên chất không kèm gia vị, nói chung là mùi của núi rừng thiên nhiên.

Nhiều công ti Mỹ đã cố gắng nhái cách nấu này của thổ dân Hawaii, nhưng họ đã thất bại vì phương pháp nấu hiện đại vẫn không cho ra được mùi vị đặc biệt của Kalua nướng bằng đá nham thạch.

Cả nhà có thấy thèng ku da đỏ ôm cái sọ heo tay ra dấu hai ngón không? Khi thấy họ dơ ngón tay như thế lắc lắc thì cả nhà nhớ cũng làm theo nha. Đây là dấu hiệu "welcome". Người Hawaii nói câu "aloha" (à-lố-hà) có nghĩa là chào mừng.

Thông thường Kalua pig dùng để chén trong những đêm lễ múa và đánh trống dưới trăng của người Hawaii, gọi là Luau ((lú-ao).
Một điệu múa lễ đêm do người da đỏ biểu diễn trong nhà hát.

Thôi héng, Lu đi khò đây mai còn phải làm việc ZZZzzzz... sẽ bắt đầu kể cho cả nhà nghe về nhạc da đỏ, cách chào hỏi, ect...

Saturday, March 27, 2010

CÓ PHƯỚC CÙNG HƯỞNG...


Hôm qua trong công ty Lu nhận được mail của boss nhớn, ông hỏi.

-"Thứ Sáu tới có thể đi ra ngoài ăn được không? thích nhà hàng nào thì chọn đi."

Nhận được lời mời Lu mở ngay một cuộc họp khẩn cấp. Cả team tề tụ lại thật long trọng để trưng cầu ý kiến.

-" Này, nếu được mời đi ra ngoài ăn vào chiều Thứ Sáu cuối tuần thì có nên nhận lời không?"

Bọn hắn đồng thanh ủng hộ.

-"Nên nhận lời, nên nhận lời!"

Lu hỏi tiếp.

-"Thế thì nên chọn nhà hàng nào?"

Có lời đề nghị.

-" Tới nhà hàng chén beefsteak là số dách!"

Tiếng vỗ tay ầm ầm xuất phát từ nhóm Việt Nam và Philipino.

-"Yeah...yeah...beefsteak là "number one!"

Bên phía Ấn Độ có tiếng phản đối.

-"Objection!...objection!"

Lu, đóng vai quan tòa, ra hiệu giử êm lặng.

-"Phản đối hữu hiệu!"

Ku Ấn Độ già đứng dậy dõng dạc nói.

-"Nhà hàng India đi, cà-ri là số zách!"

Tiếng bíp bíp nhộn nhạo vang lên từ phía mấy ku Ấn.

-"Yeah!...yeah!...cà-ri là "number one!"

Lần này cả đám Philipino, Việt Nam đồng thanh la to.

-"Objection!...objection!"

Cuộc họp giải tán vì bất đồng ý kiến.

Người ta nói, "có phước cùng hưởng có họa cùng chia", hình như không đúng cho lắm trong trường hợp này.

Boss quyết định mời bọn hắn ra nhà hàng chén vì thành tích làm việc xuất sắc. Mấy ku lính làng đã thật đoàn kết chia nhau họa "làm việc", nhưng khi được phước "ăn" thì lại ầm ĩ không chịu nhường.

Đặc tính đa văn hóa, đa dân tộc của xứ Mỹ chính là đây. Dân di cư có thể hòa nhập tiếng nói, cách làm việc, nhưng vấn đề ẩm thực họ vẫn giử một nét riêng của mình.

Ấn Độ thờ thần bò Nandi nên không chén nó, chỉ khoái cà-ri-nị.
SmileyCentral.com

THUYỀN


Chiều hôm chợ vắng thuyền cũng vắng
Ngã chổng ngã chơ mấy chú nằm
Tênh hênh tếch hếch chờ đưa khách
Văng vẳng ơi à tiếng...đò ơiii!

Cóc của Lu


Monday, March 22, 2010

MỘT CÂY LÀM CHẲNG NÊN NON...

Hôm nay Lu vẫn chưa rảnh để tám chuyện mọi da đỏ với cả nhà được. Cũng chưa có thời gian để viết tiếp bài photoshop, trường art online còn đóng cửa dài hạn. Lu tiếp tục busy cho đến cuối tháng này.

Đám lính trai làng của Lu cừ thật cả nhà a. Thành tích của bọn hắn trong hơn một tuần làm việc đã gợi cho Lu nhớ câu, "một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao".

Còn đến những 5 ngày nữa mới tổng kết, nhưng thứ Sáu vừa qua boss bự đã tuyên bố đãi ăn. Lý do là chỉ trong một tuần bọn hắn đã oánh được số tiền bằng một tháng. Bên khách hàng rất hài lòng, họ hứa sẽ đãi ăn bọn lính làng Lu thêm một chầu nữa.

Mặc dù biết kết quả thành công rồi, nhưng Lu chưa vội gáy ò ó o đâu. Lu muốn biết chắc con số đưa ra được thực hiện đúng thì gáy luôn một lần cho nó máu. Hai tuần lễ để hoàn tất con số $500,000 dollars là chuyện ko đơn giản đâu cả nhà ạ, thế mà bọn hắn đã làm được. Lu đã bảo mà, đàn ông làm việc gì cũng cừ cả. Nếu cả nhà chứng kiến được cảnh họ làm việc chung với nhau, chia nhau hoàn tất cho nhanh từng công đoạn, thì sẽ thấy tình đoàn kết nó hay như thế nào.

He he...thôi tám chút chút cho bờ nốc của Lu không bị mốc meo, bi giờ Lu đi khò khè đây. Sẽ chụp hình cả team ăn uống, được boss thưởng cho cả nhà xem héng!

Friday, March 12, 2010

CHẲNG RA LÀM SAO CẢ!

Hôm nay là một ngày chẳng ra làm sao cả!

Công việc rối tinh lên. Chỉ còn có 15 ngày thôi mà ku buyer vẫn chưa lấy đủ vật liệu về. Lu bực mình, hàng họ đưa càng trễ thì team sẽ làm cực hơn vì thời gian eo hẹp.

Buổi chiều, hắn thông báo tối nay hàng sẽ về tới công ti. Lu vừa giảm bực bội được một chút thì lại bị bà chị lớn tuổi làm cho hoảng sợ. Bà ấy có bổn phận quản lý và phân phối vật liệu cho mấy ku trong team. Trong lúc bận rộn sắp xếp gì đó, trán của bà chị va vào cạnh sắt một system.

Ôi trời! máu ở đường cắt nó chảy ra ào ào ướt hết cả mí mắt của bà ấy. Bình thường Lu không thích nhìn thấy máu me như thế này đâu. Lu coi ba gai thế nhưng lại sợ ma và ghét mổ xẻ chảy máu, đau lắm.

Chẳng hiểu sao lúc đó Lu lại không thấy sợ máu nữa. Lu tìm bông gòn lau sạch chỗ rách, nhưng càng lau thì máu càng chảy kinh khiếp. Hai tay của Lu dính đầy máu, định gọi security nhưng bà không chịu. Bà ấy có tính không thích cho đàn ông sờ vào, nên mấy ku chỉ đứng ngoài xem có cần giúp gì không?

Có tên mở tủ thuốc lấy bịt chườm đá đưa cho Lu để chà vào vết thương cầm máu lại, nhưng bà chị thuộc dạng máu loãng nên tay của Lu nhìn như vừa gây án xong, vẫn đầy máu. Cuối cùng Lu hú lên tên nào có thuốc lá cho xin một điếu. Bọn hắn nhao nhao hỏi.

-"Bộ bà ấy đau lắm sao mà phải hút thuốc để giảm bớt đau?"

Lu bắt chước bà nội của Lu dạy lúc nhỏ cầm máu theo kiểu xì tai miệt vườn thôi chứ hút chích gì? bóp vụn điếu thuốc ra Lu đắp lên vết thương rồi băng nó lại. Hay như thuốc thần ấy cả nhà ạ, máu cầm lại ngay.

Xong việc Lu hỏi bà chị thấy thế nào? Bà ấy nhìn vào gương trả lời.

-"Trời! sao em không né chân mày của chị một tí? dán như vầy mai tháo ra lông mày của chị bị rụng hết!"

Xem ra phụ nữ không sợ chết mà chỉ sợ xấu thôi!