Người có mộng mị không, người yêu dấu?
Cho đêm nay, ta được thức bên người...
Í tưởng lần này là RECALL.
RECALL, một từ nói về điều gì đó trong quá khứ. Ở đây, RECALL được Lu đặt tên cho nó là NỖI NHỚ. Nỗi nhớ thì bao la, vô tận, và không tên.
Ta có thể vẽ những vật chất thấy được, sờ được, nhưng ta không thể nào vẽ nên được nỗi nhớ.
Mỗi người có một nỗi nhớ khác nhau. Có những nỗi nhớ day dứt, có những nỗi nhớ vật vờ, có những nỗi nhớ không ra nỗi nhớ.
Cuối cùng, Lu chọn kiểu Op-Art hơi bị đơn giản, ai cũng có thể vẽ nên được nỗi nhớ của mình. Đó là Monochrome.
Không đường nét, không hình ảnh, không hình dạng, không có một sự xắp xếp nào. Không có cái nhìn, không sự cảm nhận hoặc là di chuyển. Không luôn cả một biểu tượng, một cách trang trí hay tô vẽ màu sắc chói nghịch. Cũng như hoàn toàn không có những í tưởng hay sự liên hệ tiêu biểu. Tất cả là "nothing", đây là một phong cách dùng để thể hiện Op-Art được gọi tên Monochrome.
Lu chọn màu trắng để cả nhà có thể tự mình pha màu cho nỗi nhớ của đời mình. Có thể, cả nhà sẽ pha màu đỏ cháy bỏng, màu đen âm u, hoặc màu tím lãng mạng. Nỗi nhớ, muôn đời vẫn là một chấm đen nhỏ, nằm khiêm tốn ở một nơi nào đó trong góc gách tâm hồn mỗi người.
Cả nhà chuẩn bị chưa? tập trung hai mắt nhìn vào nỗi nhớ đen nhỏ xí chính giữa nhe.
Nhìn thật tập trung vào, nhìn đến khi dấu chấm nhỏ nhòe đi, lẫn lộn với màu nền đêm trắng.
Cảm thấy thế nào? nó đã mờ dần đi rồi chứ gì?
Bi giờ cả nhà ngủ được rồi đấy, nhìn tập trung như thế thì mắt nào cũng mõi và dễ ngủ cả ;))
Saturday, May 21, 2011
NGƯỜI CÓ MỘNG MỊ KHÔNG?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Vừa mới chỉnh lại lỗi chính tả rồi nhé, cả nhà sẽ thấy chử "nổi nhớ" bi giờ đã được Lu sửa đúng lại là "nỗi nhớ" :))
ReplyDeleteNhìn hoài mà vẩn thấy chấm đen trơ trơ, hehehe chắc mình bị dụ roài quá.
ReplyDeletengusivodanh : he he, cũng chịu khó ngồi nhìn à? thế là đã thành công bước đầu rồi đấy --> chạm trán với sự kiên nhẫn.
ReplyDeleteLần sau tăng dose, sẽ cho nhìn 2 chấm :))
Ừa, cái này để dành làm thuốc chữa mất ngủ tốt đó!
ReplyDeleteLàm mình nhớ đến bà Cruella De Vil trong phim "101 con chó đốm". Bà này bị những cái đốm ám ảnh điên cuồng.
Liseron : he he, you vẫn nhớ chuyện 101 con chó đốm à? hồi còn ở VN Lu có cả mấy thùng truyện tranh Lucky Luck, Lữ Hân Phi Lục, Xì trum, Tin Tin, Át-tê-rit và Ô-bê-lít, sau này là Nobita.
ReplyDeleteXí hổ khi phải thú nhận là Lu lúc đó chỉ xem truyện tranh thôi, vì xem cùng đứa em gái cho nó vui. Bi giờ sang Mỹ lại hem thích xem truyện nữa rồi, chỉ thích ôm các thể loại sách giáo khoa thôi :))