Những người khách da trắng cuối cùng đã lên tàu, vẫn không thấy bóng dáng người phụ nữ ấy xuất hiện.
Lu bồn chồn đứng dậy định đi ra ngoài tìm bà ta, bất ngờ, một cái đầu tóc đen thò ra giữa hai ông khách cao to kêu rối rít.
-"Cháu ơi, cháu ơi cô đây! hai ông tây này to quá che mất cả đường đi nên cô không thấy cháu!"
Đở lấy túi xách của bà cô cho lên ngăn chứa, kéo bà ấy ngồi vào chỗ. Lu ra hiệu bà nói nhỏ lại.
-"Cô đừng nói tiếng Việt to như thế khi có tụi tây, nó cho là mình đang nói xấu nó đấy!"
Bà cô liền hạ giọng.
-"Thế à cháu? như thế là không lịch sự phải không...để cô nói nhỏ lại nhé..."
Vừa loay hoay tìm cách thắt dây an toàn bà cô vừa thì thào kể chuyện.
-"Con gái của cô lấy chồng sang Hồng Kông cũng 2 năm hơn rồi, lần này cô sang thăm nó được 3 tháng, cô nhớ nó lắm!"
Chợt ngưng ngang câu chuyện, bà cô kêu lên.
-"Cháu ơi! sợi dây an toàn này hư rồi, cô không khóa được nó!"
Xem lại sợi dây, Lu bật cười.
-"À, nó không bị hư mà vì cô thắt ngược nên không vừa thôi, để cháu làm giúp cho"
Bà cô cười lõn lẽn như một đứa trẻ, kể tiếp chuyện đứa con.
-"Con gái cô có phước lấy thằng chồng thương nó lắm cháu à. Chồng nó đang học tiến sĩ, lần này không về rước cô đi sang được. Con gái cô không biết đường đi nên cô phải đi một mình..."
Đang tíu tít bà cô chợt êm lặng, mặt tái xanh, hai tay bịt chặt thái dương.
-"Cháu ơi! cô sợ quá! máy bay nó đang bay lên hả cháu?"
Lu trấn tỉnh bà.
-"Cô nhắm mắt lại ngủ đi, đừng nói nữa sẽ dễ bị chóng mặt. Ráng chịu khó một chút, chừng 2 giờ bay là nó hạ cánh."
Bà cô ngoan ngoãn nhắm tít mắt lại, cả chuyến bay hai tay bà cứ ôm chặt lấy thái dương.
Nhìn dáng ngồi sợ sệt ủ rũ của bà, Lu thấy thương ơi là thương. Bà ấy không quen đi ô tô, sợ đi máy bay, không biết tiếng xứ người, nhưng vì nhớ con gái nên cũng ráng gượng mà đi thăm con.
Tới cửa khẩu Hồng Kông, Lu tìm giấy tờ điền cho bà và cũng tự điền luôn cho mình giấy xin mộc visa được vào Hồng Kông. Người hải quan thấy Lu mang hộ chiếu Mỹ thì dễ dàng cho qua, chỉ nhắc nhở nhớ quay về trước giờ bay 2 tiếng để làm thủ tục lên tàu.
Dắt bà cô qua cửa khẩu, dặn dò đứng yên đó để Lu đi tìm hành lý.
Nhờ trời, mỗi ngày chịu khó nâng tạ, nên khả năng tự vác một cái valise trên dưới 30kg là chuyện không làm khó được Lu.
Lấy xong hành lý, Lu bảo bà gọi phone cho người nhà đến đón.
Bà cô gọi liên tục nhưng đầu dây bên kia không có tín hiệu. Bà lại bấm rồi lại "alô, alô".
Càng gọi bà càng lo lắng vì không nghe tiếng trả lời.
Vẻ mặt xanh lên, căng thẳng, bà rên rỉ.
-"Cháu ơi, làm sao bây giờ cô gọi mãi không nghe tiếng reng gì cả!"
Dắt bà cô ra ngoài nhìn chung quanh, bà lắc đầu thất vọng khi không thấy bóng dáng đứa con gái.
Lu trấn an.
-"Cô bình tĩnh lại, bây giờ cháu đứng đây chờ cô nhé. Cô đi một đường thẳng từ đây sang đầu bên kia tìm xem có người nhà không? cô nhớ là chỉ đi thẳng rồi quay lại đây, đừng rẻ trái hay phải gì sẽ bị đi lạc!"
Bà cô vẫn đứng tần ngần vẻ mặt lo lắng, Lu nói thêm.
-"Cô đừng lo, nếu không ai ra đón thì cháu sẽ thuê taxi đưa cô về đến tận nhà con gái của cô. Cháu có thấy địa chỉ ghi trên giấy tờ rồi!"
Nhìn dáng của bà đi vội vàng, ngóng ngó tìm con, Lu tự nghĩ một lát nữa sẽ tốn bao nhiêu tiền taxi để đi vào thành phố? có lẽ, phải hỏi ý kiến của police để nhận định đường đi, tránh tình trạng đi lạc sang thành phố khác như cái lần Lu ở bên Pháp.
Đang tơ mơ lơ tính toán, bổng nhiên, từ xa một thèng ku cao to trắng trẻo, vai đeo ba lô đi tới nhìn Lu cười tươi vẻ hớn hở. Theo phép lịch sự, Lu cũng cười lại, hắn tiến tới gần Lu bật lên tiếng chào.
-"Mẹ!"
Giật mình, Lu tự nghĩ hắn không rành tiếng Việt nên xưng hô nhầm nhọt gì chăng?
Mặc dù vừa được mấy nhi đồng quận phong cho Lu chức 1 mẹ 5 con, nhưng thèng ku này râu ria lỏm chỏm cũng ngoài 38 rồi, Lu không thể nào nặn ra được đứa con già đến như thế.
Nhưng Lu không nghe lầm, hắn đã gọi lại một lần nữa.
-"Mẹ!"
Ặc...
Đang bối rối không biết nên gọi hắn là gì, thì phía sau lưng Lu có tiếng bật to lên.
-"Con!"
Bà cô từ phía sau lao tới ôm chầm lấy thèng ku ấy kêu tíu tít.
-"Con ơi!"
Bà cô mừng rở cầm lấy chiếc điện thoại của thèng con rể để nói chuyện với con gái. Hắn quay sang Lu nói được vài câu tiếng Anh bập bẹ.
-"Thank you very much for your helping!"
Hai mẹ con dắt díu nhau đi ra cửa. Như chợt nhớ ra, bà cô quay trở lại ôm Lu.
-"Cô cám ơn cháu nhiều nhé, cô cám ơn gấp nhiều lần nhé!"
Lu cũng mừng vì không phải thuê xe đi vào thành phố. Đã xong bổn phận đưa bà ấy về nhà, bi giờ đến lượt Lu đi về nhà.
À, một hình ảnh đập vào mắt cho thấy Lu đã về đến nhà rồi, nó là Starbucks Coffee, một biểu tượng ẩm thực rất đặc trưng tính cách Mỹ.
Béo, không đậm đà, ly cafe to đùng thô kệch!
Tuesday, May 10, 2011
"MẸ" (2)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Lặng yên theo dõi và cảm nhận câu chuyện trong chuyến đi của chị Lu. Vui khi thấy cô đó được giúp đỡ! Chị Lu number one^^
ReplyDeletegood job, lu.
ReplyDeleteGood Job, Lu!!!!!!!!!!!!!!
ReplyDeleteNhìn hình thì bà cô này cũng còn trẻ nhỉ?
ReplyDeleteNgười mẹ này thật may mắn vì túm được Lu đó nha.
ReplyDeleteVậy là Lu đã kịp bay qua HN chơi rồi lại bay trở về Mỹ rồi. Chuyến đi này có vẻ hơi gấp gáp ha?
Lu đúng là vẫn giữ được những đức tính quý báu được rèn rũa từ thời thiếu niên ở VN. Sao không thấy hình "con trai 38 tuổi" nhỉ?
ReplyDeleteScarllet : chị Lu có í định cho mấy đứa đi dã ngoại nhiều để sau này đi đâu cũng ko sợ đi lạc đấy nhé ;))
ReplyDeleteLvu and Bebo : ở bên Mỹ, mỗi lần nghe ai hỏi Lu câu, "Vietnamese hả?" thì thông thường Lu ít từ chối khi họ nhờ giúp đở điều gì đó mà Lu làm được. Có lẽ Lu bị dân tộc tính hơi bị cao :))
ReplyDeleteLana : bà cô sinh năm 1956, có nghĩa là chưa già lắm đâu, nhưng ở nhà nội trợ nuôi con nên chẳng biết gì nhiều về xã hội bên ngoài. Thế mà dám một mình đi như thế thì Lu cũng nể. Bà ấy bảo là 3 năm mới được cấp giấy cho sang HK chỉ 3 tháng thế thôi. Đi ô tô mà bà ấy đã nôn thốc nôn tháo, lên máy bay có 2 giờ đã mang theo cả lố thuốc chống nôn. Gã con gái lấy chồng xa cho con sung sướng tấm thân, rồi lại lặn lội đi thăm con thế này...
ReplyDeleteLiseron : uhm, lần này Lu về chỉ được 9 ngày thôi, phải quay sang làm việc rồi. Vừa rồi đi offline với mấy đứa trẻ tiếc là thiếu ku Tom nhà you. Lần tới nhớ cho ku Tom đi chơi với Lu nhé, dự định sẽ offline trung thu cho đám trẻ thật hoành tráng đấy ;))
ReplyDeleteanh Cường : thèng ku mặc áo đen quần jean đeo balô là hắn đó, em ngại chụp hình mặt của hắn nên chỉ chụp cảnh mẹ việt rể HK dắt nhau đi ra về thôi. Hắn đeo kính cận, ko rành tiếng Việt lắm thế mà vợ hắn cũng dạy cho hắn gọi được mẹ vợ bằng tiếng Việt. Nghe bà ấy nói, hắn làm cho ngân hàng nào của Mỹ đại diện chi nhánh bên VN, hắn là trưởng phòng và quen đứa con gái khi làm việc chung. Đang học tiến sĩ nên busy ko về VN rước mẹ vợ đi sang được.
ReplyDeleteDễ thương quá chừng chừng. Lu ấy!
ReplyDeleteCâu chuyện giúp bà mẹ này rất đẹp LU ạ. Không phải việc lớn, nhưng nếu ai cũng sẵn lòng giúp người khác như thế thì c/s sẽ rất lung linh.
ReplyDeleteLana and An Thảo : Nếu lúc đó là Lana hay An Thảo thì hai người cũng sẽ ừ như Lu thôi mà. Chỉ là tiện đường và rảnh rỗi thì mình giúp bà ấy thôi.
ReplyDeleteLu đã chỉ rõ cho bà ấy lần sau có thể tự đi rồi, viết sẵn mấy tờ giấy tiếng Anh và tiếng HK, hải quan hỏi thì cứ xìa ra đưa họ sẽ hiểu bà ấy cần giúp đở.
Tới nơi lấy hành lí thì cứ nhìn lên tấm bảng xem số chuyến bay, rồi tới convey đó mờ nhặt đồ. Ko đủ sức thì lại xìa tờ giấy tiếng Anh và HK "cần giúp đở".
Xách hành lí ra thì cứ cửa xanh mờ phi đừng đi cửa đỏ. Vì cửa xanh là "ko có gì khai báo" cửa đỏ " có đồ cần oánh thuế". Vì bà í ko biết tiếng Anh nên Lu chỉ cho cách nhìn màu. Có điều, tự nhiên Lu nghĩ, đứa nào chơi cắc cớ tắt đèn màu đi, hoặc đổi màu khác, thì Lu hại bà ấy phải nhức đầu suy nghĩ hem biết nên đi cửa nào =))
Những người phụ nữ đứng tuổi, không biết tiếng Anh thì gặp được em như thế này là gặp quí nhân phù trợ đấy!
ReplyDeleteAnh Thuy : em đang suy nghĩ, hem biết sau này em lú lẫn, tay chân run rẫy thì ai dắt em đi mần dế mèn phiêu lưu kí đây :))
ReplyDeleteChào mọi người hân hạnh được làm wen ! Giúp người thì "mỗi ngày là niềm vui"
ReplyDelete