Sáng thứ hai, tại sân bay Nội Bài...
Trong lúc chờ cô tiếp viên cân hành lý, bất chợt, Lu nghe một tiếng nói vang lên phía sau.
-"Cháu ơi! cháu là người Việt à?"
Quay lại nhìn, đó là một phụ nữ đã đứng tuổi, bà ta nhìn Lu cười làm quen.
-"Cháu giúp cô với, cô đi sang Hồng Kông có một mình. Cô không biết tiếng Hoa, cũng không biết tiếng Anh, cháu dắt cô đi cùng nhé!"
Tiếp viên nhìn Lu ngần ngại, trả lời.
-"Chị ấy đi về Mỹ cô ơi, không có ở lại Hồng Kông"
Nhìn lại vé bay, tính toán giờ chờ quá cảnh cũng thong thả, Lu gật đầu nhận lời.
-"OK, cô đi theo cháu, sang đó cháu sẽ đóng mộc visa qua cửa khẩu Hồng Kông tìm người nhà giúp cô".
Người phụ nữ, có vẻ mặt hiền lành rụt rè, cười hớn hở xin tiếp viên đổi vé để có thể ngồi gần Lu.
Lúc đó, Lu chợt nhớ rằng, hình như cũng đã lâu lắm rồi...Lu chưa chăm sóc một phụ nữ nào cở tuổi mẹ mình như người đàn bà này.
Xì tốp một xí nhe, tới giờ bay rồi, về tới San Jose sẽ kể tiếp, Cho cái hình Lu bụ bẩm lên mô tả trước!
Monday, May 9, 2011
"MẸ"
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Chuyến bay tốt lành chứ LU ơi? Về thong thả rồi kể tiếp chuyện đi nha.
ReplyDeleteLana : Lu vừa về đến SJ rồi :)
ReplyDelete