Thursday, April 29, 2010
HÍP VÂM (3)
Hôm đó, có việc cần phải đi về miền tây người đàn ông đã ghé qua bến phà Cần Thơ.
Nhìn hàng quán bày bán thức ăn, ông chợt nhớ đến cô gái không may của một năm trước. Cô nói rằng, nhà ở quanh khu vực bến phà và có mở một tiệm bán hủ tiếu. Sẵn ý định muốn biết bây giờ cô ra sao nên ông tìm đến đó để dùng bữa trưa.
Vừa bước vào quán ông đã nhận ra ngay cô gái. Dáng vẻ của cô nhìn khá hơn một năm về trước.
Ngồi vào bàn, ông cất tiếng gọi thức ăn. Nghe tiếng khách kêu cô tươi cười đi tới, khi nhận ra đó là ông thì nụ cười của cô chợt tắt đi. Mặt lạnh tanh cô hỏi.
-"Chú ăn gì?"
Người đàn ông hơi bỡ ngỡ khi thấy thái độ lạnh nhạt, nhưng vẫn chào hỏi.
-"Cháu dạo này ra sao, có khỏe không?"
Cô đáp gọn lõn.
-"Tiệm buôn bán cũng bình thường, chú ăn gì?"
Thấy cô không mặn mà tiếp chuyện, ông trả lời.
-"Cho chú một tô hủ tiếu"
Vài phút sau cô mang tô hủ tiếu đặt trước mặt ông rồi êm lặng quay đi.
Vừa ăn ông vừa quan sát thái độ của cô gái, có vẻ như cô không nhận ra ông.
Bất chợt, từ nhà sau có một đứa bé khoảng 4, 5 tuổi chạy ra kêu tíu tít.
-"Má!...má!"
Cô bế đứa nhỏ đùa với nó, và không một lần nào để mắt đến ông khách đang ăn trong quán.
Cảm thấy không nên nấn ná, người đàn ông cất tiếng gọi tính tiền.
Cô không quay lại chỉ gọi với ra nhà sau.
-"Ra tính tiền khách kìa!"
Lẳng lặng bỏ tiền lên bàn, không nói tiếng nào người đàn ông rời khỏi quán.
Tô hủ tiếu vẫn chỉ mới vơi một nửa...
...
Đêm đó về đến nhà, người vợ đã hỏi ông.
-"Anh có ghé thăm con nhỏ không? nó dạo này có khỏe không?"
Ông trả lời.
-"Cô ấy khỏe, nhưng anh không gởi lời hỏi thăm của em đến cô ấy được."
Người vợ ngạc nhiên.
-"Sao vậy?"
Ông bâng quơ như nói một mình.
-" Giúp người đừng bao giờ đòi hỏi người ta phải nhớ ơn mình..."
Người đàn ông trong câu chuyện là ba của Lu.
Năm đó Lu khoảng 12 tuổi, vào cái đêm ba Lu mang cô ta về nhà thì Lu vẫn còn thức chờ ba Lu đi tỉnh về. Lu vẫn nhớ hoài cái vẻ thiểu não của người phụ nữ đó. Nhớ lúc cô ta ăn tô mì gói vừa ăn vừa thút thít.
Có lẽ đó là gói mì ngon nhất trong đời cô ta, vì đã được ăn khi biết mình còn sống. Nếu đêm đó ba Lu không dừng lại cứu cô ta, bây giờ có thể gọi là bà ta vì đã già rồi, thì Lu nghĩ bà ta đã thành ma lơ lửng không mồ mã. Ba Lu giải thích rằng, có thể bà ta lo sợ gia đình chồng biết và muốn giử tiết hạnh.
Nhưng cả nhà ơi, có bao giờ cả nhà đi lấy tiền ăn của người đã cứu mạng sống mình không? Lu nghĩ tô hủ tiếu ba Lu ăn lúc đó là tô hủ tiếu nhạt nhất trong đời ông.
Lu chọn tấm hình trên để làm minh họa vì...Lu nhớ đến câu "cứu vật, vật trả ơn..."
HÍP VÂM (1)
HÍP VÂM (2)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
chưa kịp chỉnh lỗi chính tả, cả nhà đọc tạm ha.
ReplyDeleteĐứa bé là lý do để chúng ta thông cảm cho cô ấy. Có thể chồng cô ấy quẩn quanh ngay tiệm hủ tiếu đó, và cô không muốn cho chồng cô biết về câu chuyện bi thảm đã xảy ra.
ReplyDeleteCuộc đời không bao giờ đơn giản.
Đúng là: "Giúp người đừng bao giờ đòi hỏi người ta phải nhớ ơn mình..."
Chắc chắn ba LU cũng không cần cô ấy phải nhớ ơn, ông chỉ muốn xem cô ấy sống ra sao thôi.
Bất ngờ khi biết người đàn ông nhân hậu ấy chính là Ba của Lu, chỉ còn biết thở dài cho câu chuyện về "tình người" này thôi.
ReplyDeleteCoi như đã giúp một người vô ơn. Sự thanh thản duy nhất là ta đã giúp một người bất hạnh khi người ta cần nhất, thế thôi LU nhỉ. 'Giúp người là không đợi trả ơn', nhưng Lana đồng ý với LU, tô hủ tiếu đó có lẽ nhạt nhất trong đời ông.
ReplyDeleteCho dù như VMC nói thì cô ta vẫn có thể chào hỏi, thậm chí giới thiệu ba LU như một người giúp đỡ lúc lỡ đường, mời ba LU tô hủ tiếu và ra dấu để Ba LU đừng tiết lộ chuyện. Cô ta chắc đủ óc để hiểu một người đã giúp đỡ người khác không vụ lợi như ba LU sẽ chẳng cố tình làm hại ai cả.
Không hẹn mà cùng viết về 'giúp người' và 'biết ơn' LU hà?
Mỗi câu chuyện của chị đều đưa đến một bất ngờ, ko lần nào giống lần nào. Nhưng có một điểm chung là những câu chuyện đó luôn làm cho người đọc thấy bất ngờ về tác giả của chúng, ít nhất với một người đọc cụ thể là em. Hii, chúc chị luôn có nhiều niềm vui nhé.
ReplyDeleteBản thân HPLT có khá nhiều bài học đau thương sau khi giúp người khác. Không phải là nhiều nhưng nó làm mình đau ê ẩm cho đến tận bây giờ. Có lẽ cái cách mà HPLT từng giúp người ta nó không hợp lý, cho nên mình lãnh toàn bộ phần thiệt thòi. Cũng bởi như vậy, cho nên bây giờ tâm thì lúc nào cũng sẵn sàng giúp trong khả năng cho phép, nhưng trí thì luôn nhắc nhở ´´cẩn thận à nghen, coi chừng bị như lần trước´´ Riết rồi mình cảm thấy có cố gắng cũng không thể hoàn toàn vô tư sau khi giúp ai. Giúp xong rồi tự nhiên suy nghĩ. Không cần người ta trả ơn nhưng chí ít người ta đừng làm đau mình là happy lắm rồi. Chia sẻ với Lu về tâm trạng, suy nghĩ của Ba trong câu chuyện mà Lu viết nhé.
ReplyDeleteAnh Cường : ba em cũng nói như anh khi em hỏi tại sao cô ta tệ thế? ông nói, thông cảm cho cô ta đi, tới nhà thăm mới biết cô ta có chồng con rồi. Nhưng tới bây giờ em vẫn thấy cô ta có gì ko ổn anh à. Em bực vì không nhớ ơn người ta cứu mình thì thôi đi, lại còn tính tiền ăn nữa chứ. Cô ta ko biết rằng ba em mà dừng xe lại chở cô ta đi là ông đã can đảm lắm đó. Ông già em tướng như thư sinh trói gà ko chặt, chứ đâu có mạnh khỏe chi đâu. Lúc ba em mất tự dưng người ta ở đâu lạ hoắc tới xin phúng điếu, đông tới mức tiền xin cúng lên đến con số cả nhà giật mình. Họ chỉ bảo là lúc còn sống ba em giúp họ nên tới thắp hương và xin trả lại một chút lộc ngày xưa ông già em đã giúp.
ReplyDeleteBebo : bởi thế nên em mới chọn tấm hình ở trên làm minh họa đó chị, em cứ nhớ câu, "cứu vật, vật trả ơn".
Lana : Lu cũng có ý nghĩ giống như Lana vậy, nếu ai cũng như người phụ nữ này thì chắc chẳng còn ai dám giúp ai nữa cả.
Ngàn Hống : Chi tiết bà ấy bị híp vâm tập thể và thoát được nhờ xin đi restroom, là do chị Lu ngồi núp trong góc nhà nghe lén bà ấy kể chuyện đấy. Ba chị Lu đuổi chị Lu đi ngủ vì con nít thì không được nghe mấy chuyện này...nhưng chị Lu vẫn nghe lén!
HPLT : Hi, ba Lu gốc là thầy tu nên quan niệm "nhẫn và nhịn"...Lu cũng gặp trường hợp đệ tử của Lu training xong thì quay lại phản Lu đó chứ. Nhưng họ yếu nội công nên không làm gì được Lu cả, Lu hú một phát họ té xĩu chết cả...ba Lu hiền lành chứ Lu thì không đâu, Lu ghét phản thầy lắm.
Thật bất ngờ sau ba kỳ của câu chuyện, nhân vật giàu lòng thương người ấy lại là ba Lu. Khi em nói đây là câu chuyện có thật, anh cũng đã nghĩ sẽ liên quan đến gia đình em.
ReplyDeleteThực ra, cách xử sự của cô gái rất dở. Người ta có thể biểu hiện bằng một thái độ khác, khéo léo và tự tin hơn. Nhưng dù khéo léo đến đâu đi chăng nữa thì cũng không bao giờ được quay mặt lại với ân nhân của mình. Bất kể trường hợp nào...!
anh Thụy : ba em là thầy tu rồi nên hiền lành nhã nhặn, phải tay em thì...hì hì :))...em bực bà này lắm.
ReplyDeleteBa Lu không bực thì bạn Lu bực cái gì nhỉ? Nếu đêm ấy ba Lu không cứu, và sáng hôm sau người đó chết, thì ba Lu có sống thanh thản không ?
ReplyDeleteNgọc Minh : Lu bực vì bà ấy vô ơn, một tiếng chào ngầm ra dấu vẫn nhớ ba Lu bà ta cũng ko muốn làm. Bà ta ích kỹ chỉ lo giử cái hạnh phúc bà ta đang có, nhưng nếu ba Lu ko cứu thì bà ta có còn sống để mà giử nó? Lu bực vì bà ta ko biết rằng ba Lu là người sức khỏe ko có, mưa nắng gì ông cũng dễ đổ bệnh. Đó là những năm ông đang bị đau phổi, xô nhẹ ông cũng té được. Thế mà ba Lu dám làm chuyện dừng xe chở bà ta, lở như bà ấy là người cướp thì sao? Lu bực sự ích kỹ vô tâm, xem chuyện người ta phải giúp mình là điều đương nhiên, và mình ko cần nhớ đến làm gì...nói chung với đứa trẻ như Lu lúc đó thì...bà ta là một ấn tượng xấu, tạo cho Lu quan niệm "cứu vật đôi khi nó còn nhớ đến hơn là cứu người"
ReplyDeleteBực là đúng! Có những chuyện còn phải "Khắc cốt ghi tâm" nữa! Chuyện cũ, nhắc lại để biết thêm, hiểu thêm về "Đối nhân xử thế" trên đời. Giúp cho bản thân vững vàng hơn khi làm việc thiện, khi giúp người khác và nhớ ơn người đã giúp đỡ mình.
ReplyDeleteTrong trường hợp của ba Lu, khi ấy ba là Lục Vân Tiên. Nếu Lu ở trong trường hợp đó thì chắc Lu cũng sẽ làm như vậy thôi. Cuộc sống luôn công bằng. Mình giúp người khác, ắt có người khác giúp mình, ắt có người nhớ ơn mình. Nói nôm na: "Cuộc đời có vay có trả" - "Gieo nhân lành ắt hái trái ngọt". Mấy người được người khác giúp đỡ mà vô ơn, sớm muộn gì cũng bị cuộc sống dìm chết, chẳng nên vì thế mà quá phiền muộn. Cứ cất nó vào một ngăn ký ức, coi đó là một bài học giá trị của cuộc sống. Bực thế tạm đủ rồi, phiền muộn thế tạm đủ rồi. Giữ cái bực tức, phiền muộn mãi trong lòng sẽ làm cho sức khỏe suy giảm, sắc đẹp bị nhạt phai, trí tuệ bị giảm sút. Hãy xếp xó nó lại, bây giờ hãy cười và tận hưởng cuộc sống đi thôi, chỉ còn khoảng 25 - 30 cuốn lịch nữa thôi là tóc bạc, răng rụng, lưng còng, mắt mờ, tay run rồi đấy.
Khong can biet toi là ai : kể lại với một chút bực chỉ là muốn trả lại sự công bằng cho người đã chết thôi. Chứ chuyện của bà này Lu chẳng để tâm lâu làm chi đâu.
ReplyDelete