Đêm qua Lu có một lớp về lý thuyết Art.
Tổng số sinh viên khoảng gần 200, đã vượt quá mức quy định, nhưng ku thầy vẫn ưu tiên nhận thêm 20 trự sinh viên năm cuối, Lu cũng có tên trong danh sách.
Ku thầy này có dáng vẻ giống như đức chúa Giê-Su. Em sinh viên trong hình không phải là Lu, Lu không có lùn đến thế đâu.
Giọng nói của thầy giảng bài ấm và to, nghe vang ầm ầm cả hội trường thật là hay. Nhưng Lu chẳng để ý nghe gì cả, vì tai và mắt đang chăm chú nghe những thứ khác.
Lu ngồi gần một sinh viên Mỹ trắng bị khiếm khuyết nặng, ngồi xe lăn lại bị câm và điếc,
cô ấy đây.
Nhà trường cho hai nhân viên xã hội vào ngồi cạnh bục giảng của ku thầy, họ có nhiệm vụ thay phiên nhau dịch cho sinh viên này nghe.
Vì tò mò, Lu tập trung xem cách nói chuyện với người câm điếc. Hơn hai giờ lý thuyết của ku thầy Lu chẳng nghe gì cả, mà chỉ cố căng mắt học cho thuộc xem hai người này muốn nói gì bằng tay, bi giờ thì Lu biết rồi đấy.
Muốn chê ai đó xấu xí, thì lấy tay phủi ngang mặt ẹo ẹo như con gái, và mở to miệng lè cái lưỡi ra.
Còn muốn cho người ta biết mìnhđang tức giận, thì ưỡn ngực ra rồi oánh ầm ầm vào giữa ngực, mũi thở khì khì như con bò rừng đang chạy hì hà hì hục.
Thế là đêm qua Lu học được hai chử rồi nhá, cả mùa học này Lu sẽ ngồi gần hai nhân viên xã hội để học hỏi thêm loại ngôn ngữ đặc biệt này.
Nói chuyện theo lối vừa xài tay, vừa uốn éo ra hiệu cái miệng thì rất là mau mệt nên khoảng 30 phút là lại thay người .
Chính phủ Mỹ hay ở điểm này, chi phí cho phúc lợi xã hội người nghèo và tàn tật được take care đối đa. Ước gì Việt Nam trong tương lai cũng như thế này nhỉ?
Nhưng tình hình là đêm qua sau khi tan lớp Lu ko nhớ thầy đã giảng cái gì cả. Vì chỉ lo mở hai con mắt chanh bành ra...nhìn nữ nhân viên xã hội nói chuyện bằng tay với người sinh viên khuyết tật.
Đó là Sign Language đó Lu, học biết thêm 1 ngôn ngữ náo đó vô cùng thú vị và bổ ích hé em, hòa nhập vào môi trường sống của họ là cả 1 thế giới bao la, chị cũng đang theo học để hiểu về Bo và dạy con dễ dàng hơn đó Lu.
ReplyDeleteTu an ui di em: Khong nghe duoc ly thuyet ve art thi cung hieu duoc it nhieu ngon ngu cua nguoi cam diec ma em! Nhung tiet hoc sau thi dung co the nua nha!
ReplyDeleteđọc bài này em lại nhớ chị Lu thời Y360. Hồi đó chị cũng khác và em cũng khác bi giờ. cảm giác thế.
ReplyDeleteBebo : em nhìn thấy những người khuyết tật ở Mỹ được care thế này em lại muốn bên nhà mình cũng được như thế chị à. Mặc dù biết họ đã ko còn khả năng lao động nữa, nhưng chính phủ vẫn tạo cho họ có đời sống tinh thần tốt. Cũng là công bằng cho mọi người đúng ko chị? khi em đi học thì mỗi năm chính phủ trợ cấp cho em gần 20 ngàn dollars. Khi em học xong thì em đi làm đóng thuế lại, có như thế mới có chi phí mà lo cho những người cần sự giúp đở của xã hội.
ReplyDeleteAnh Thụy : hè hè, đây là lúc em còn đi học thôi, bi giờ thì em lười học rồi, chỉ lo mần việc thôi à.
Ngàn Hống : uhm, bài này chị Lu viết từ bên 360 yahoo lâu rồi, hôm nay vì nghĩ đến việc trẻ em tự kỷ nên post lại. Lúc còn blog 360 thì chị Lu và em còn nhí nhố lắm, bi giờ mình nhớn rồi, mình ko nhí nhố kiểu con nít nữa, mà mình phá phách kiểu người nhớn ha :))