Tuesday, January 26, 2010

CÔ HỒN (2)


-"Ối!!!..hôi quá!"

Con Út ghẻ mắt nhắm tịt vì chất nước khai ngấy đổ đầy trên tóc, miệng la khóc hu hu. Nó lao tới vứt cái bịt ni-lông đang nằm tòng teng trên đầu em nó, miệng xuýt xoa.

-"Nín đi! đừng có khóc...nín đi mà!"

Với vẻ mặt giận dử, một tay bịt mũi, một tay nó lôi con em đi về phía bờ ao. Đám con nít kéo theo đuôi reo hò như một buổi ma chay đưa con chuột hôi đi vứt xác.

Có lần ông già hớt tóc nói với nó nếu bị đổ vật ô uế lên đầu sẽ xui mạt kiếp, ngay cả ma quỷ cũng sợ đồ dơ chứ không riêng gì đến người. Con Út tuy ở dơ có ghẻ, hay đái dầm, nhưng được tiếng là xinh xắn. Ai cũng bảo lớn lên chắc chắn con Út sẽ thành hoa hậu làng, thế mà bây giờ cái chất nước nhơ bẩn nầy sẽ ám quẻ em nó.

Sau khi được mang nhúng nước rửa sạch mùi hôi, con Út nhìn đã có khá hơn. Nó cẩn thận nhổ một ít nước miếng vào tay rồi xoa xoa lên trán em nó, miệng lầm bầm như tiếng đuổi gà.

-"Xìiii...xìiii...xui sẽo đi ngay...đi ngay!!!"

Ngày hôm sau nó họp lủ trẻ lại để bàn tính việc trả thù cho con em. Cả đám nhóc mặt mày đứa nào đứa nấy trở nên căng thẳng, trầm lặng hẳn, trông cứ như những người lính đang chuẩn bị ra trận. Chúng nó hạ quyết tâm tấn công đoàn tàu đêm sắp chạy vào làng hôm đó. Đứa lăng xăng đi tìm bắt mấy con ruồi từ đồi rác, đứa có bổn phận tè vào mấy bao ni-lông đang chứa nhung nhúc những ruồi là ruồi.

Đúng giờ tàu hỏa rú còi chạy vào làng, những cánh cửa sổ được mở tung, từ đó đủ thứ hầm bà lằng lại vèo vèo bay ra. Nó vấn một chiếc khăn trên đầu như thủ lĩnh, miệng kêu to.

-"Chiến!"

Vủ khí "ruồi hôi" được chúng nó vất ào ào lên tàu, tiếng la rú chửi rủa vang lên í ới. Một bà béo ú thò cái mặt ra khỏi cửa sổ gầm lên.

-"Cái lủ cô hồn âm binh!...tụi bây chết hết đi, đồ quỷ!"

Nó cười hả hê khi nhìn thấy cái mặt đỏ bừng của bà ta ướt nhẹp đầy nước ruồi hôi, coi như con Út xả được cái xui sang bà béo rồi.

Bắt đầu từ ngày đó tàu hỏa và trẻ con làng nó thề không đội trời chung. Mỗi khi tàu đến, cửa sổ không còn dám mở toanh nữa mà chỉ he hé, đủ để đám hành khách trên tàu quăng bừa xuống cơ man nào là rác rưởi bốc mùi. Không chịu thiệt, bọn trẻ lại lôi đủ thứ chất thải, ruồi xanh hôi hám từ đồi rác vứt trả lại lên tàu.

Làng xã cho người tóm đám trẻ nhốt lại để răn đe nhưng chỉ được một ngày thì phải thả hết ra. Bố mẹ chúng nó kéo tới la khóc đòi con bên ngoài, bên trong chúng nó cũng khóc la nheo nhéo vì đói bụng. Cuối ngày đám trẻ được thả ra, sau khi chén sạch cả nồi cơm của ông xã đội.

Những người có quyền hành làng nó bất lực nhìn cảnh trên tàu cứ văng ra đồ rác, và dưới đất đám trẻ ném trả lại những thứ mất vệ sinh nhất. Hành động duy nhất họ làm được là "xịt..xịt.." đuổi chúng nó đi khi tàu đến như đuổi mấy con cún hoang.

Hành khách đi tàu được căn dặn, khi đi ngang qua làng phải khẩn trương đề phòng bị tấn công cứ như họ đang đi vào vùng có giặc vậy.

Đến một ngày, đoàn tàu đêm lăn bánh vào làng nó với thái độ dè dặt như mọi khi, cửa sổ chỉ dám mở he hé để quan sát tình hình đám tiểu yêu. Một cánh cửa mở cẩn thận, rồi hai cánh, và cả đoàn tàu mở toanh hết cả cửa sổ với nhiều vẻ mặt ngạc nhiên thò hẳn ra ngoài.

Không khí thật yên tĩnh, tịnh không thấy bóng một đứa trẻ nào như mọi khi. Cả làng nó mang một màu trắng xóa, nhà nào cũng phủ đầy một màu trắng khăn sô tang tóc.

(còn tiếp)

CÔ HỒN (1)

7 comments:

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  2. LU lấy tư liệu ở đâu mà viết hay thế LU ơi? cứ như là LU đã từng sống ở đó, đã từng là một đứa con nít còm nhom quần áo xộc xệch mặt nhọ tèm lem xúm họp với đám trẻ cùng lứa bàn chuyện ném bom ruồi ấy.
    Viết xong nhờ đọc mo-rát rồi bán bản quyền truyện ngắn được đó LU. Cheers. :)

    ReplyDelete
  3. Bắt đầu hay rồi, bắt đầu hay rồi

    ReplyDelete
  4. @ all : cả nhà từ từ chờ đọc xong sẽ biết nguồn của câu chuyện này nha ;))

    ReplyDelete
  5. Hồi hộp quá! Em bảo em là dân kỹ thuật à? Đâu có, đọc bài này thì thấy em rất là đa cảm và già trí tưởng tượng đó nha!

    ReplyDelete
  6. To Thuy Dam Minh: Hình như anh Thuy có vẻ hơi khắt khe hoặc cũng có thể là hơi chủ quan khi đánh giá đấy nhỉ?
    Những người làm những công việc có vẻ như không liên quan đến nghệ thuật mà lại có tâm hồn nghệ sĩ là những người giỏi và rất đáng quý, bởi những người này họ có thể sử dụng cả 2 bán cầu não, trong khi đó phần lớn loài người chỉ có thể sử dụng 1 bán cầu não của mình. Ví dụ Leonardo di ser Piero da Vinci ông vừa là họa sĩ, vừa là bác học, các nhà chế tạo máy vẫn chưa khai thác hết các tác phẩn của ông. Hoặc Nghệ sĩ nhân dân Liên Xô Vyacheslav Tikhonov (1928-2009). Còn các kiến trúc sư thì sao, họ chính là nghệ sĩ đó, trời ơi còn nhiều lắm. Ví dụ anh Đàm Hà Phú cho gần: Là một doanh nhân kỹ thuật nhưng vẫn làm thơ như thường (hay đến mức nào thì tôi không biết), bản thân anh cũng vậy mà anh không nhận ra hả? Ôi anh già mất rồi :D
    =====================
    To Lu: Em đang đi đúng hướng, chỉ cần Tỏa Sáng nữa mà thôi! Anh thấy nhiều họa sĩ làm trong ngành kỹ thuật như Design Ô Tô, Design PC,...rất nổi tiếng và giàu có. Em hoàn toàn làm được như vậy, nhưng đừng giống như đại đa số danh họa nổi tiếng, khi còn sống thì tranh của mấy ổng chẳng ai ngó ngàng, đến khi về với ông bà thì tranh bán hàng triệu đô, hàng chục triệu đô... Ôi sự đời!

    ReplyDelete
  7. Anh Thụy đâu có chê gì đâu anh Hoàng, anh đang khen đó chứ. Hơn nữa anh Thụy mà già cái gì? đàn ông cở 70 mà có ông vẫn lấy vợ 18 thì mấy ông từ 40 đến 60 cở như anh Cường với anh Thụy --> vẫn được gọi là còn tươi, hì hì ;))

    Lu chỉ ngứa tay viết chơi cho làng art của Lu giải trí lành mạnh thôi. Chứ Lu mà làm được cái gì :D

    ReplyDelete