Sunday, February 28, 2010

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (4)

Ai cũng nói cô Út xấu nhất nhà, quả thật là đúng như thế.

Cặp kiếng cận to đùng làm khuôn mặt cô trông giống như một con ếch. Tuy tuổi tác không còn trẻ nhưng cô vẫn cứ kén cựa. Cô nghĩ, là người trí thức nên cô không cho phép mình, một cô giáo tiểu học, phải đi lấy một anh chồng cày ruộng. Người đàn ông của đời cô phải là một bạch mã hoàng tử, phải thật là trí thức. Cô không muốn người ta rêu rao, "bông hoa lài cắm bãi cứt trâu".

Sự xuất hiện của anh họa sĩ đã xua đi khí âm ám lấy cô Út nhiều năm nay. Cô có linh cảm người đàn ông của đời mình đã xuất hiện. Bữa cơm chiều mỗi ngày là thời gian tâm tình của cô với anh ta. Biết mình ít học nên hai cô chị lớn chỉ ngồi yên lặng, với dáng vẻ ganh tị, lắng nghe những câu chuyện trao đổi giữa hai người.

Bao giờ cũng thế, cố tình ngồi với dáng điệu dễ nhìn nhất, cô Út luôn cười duyên dáng khi anh kể chuyện. Đáp trả lại anh là một giọng nói thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hơn cả khi cô giảng bài cho đám học trò trường làng. Anh họa sĩ thường nói về việc tìm kiếm hình tượng mới cho loạt sáng tác của mình. Có một lần, nhìn cô ôm con chó vuốt ve nó, anh đã bật thốt lên.

-"Tuyệt thật!"

Từ đó, con chó luôn luôn được cô ôm vào lòng mỗi bữa cơm chiều.

Cô Út bắt đầu chăm chút tìm đọc sách báo về nghệ thuật hội họa nhiều hơn, vào lớp cô cho lủ trẻ nít vẽ vời cả ngày thay vì học toán. Cô giận mình tại sao ngày trước không chọn nghành nghệ thuật để học mà học chi những con số khô khan. Mỗi khi nhớ ánh mắt sáng lên của anh họa sĩ lần đầu bắt gặp cô ôm con chó, cô lại mĩm cười sung sướng. Cô biết anh đã tìm được hình tượng, cô mong chờ một ngày được vào phòng anh ngồi làm mẫu cho bức họa để đời. Cô soi gương thường xuyên hơn, có lần, cô chợt giựt mình tự hỏi.

-"Nếu như anh họa sĩ muốn vẽ nude?"

Cô nghe nói họa sĩ thường hay vẽ hình phụ nữ không có mãnh vải nào trên người, có lẽ anh cũng không ngoại lệ. Không, không được mắc cở phải bạo dạn, cô bắt đầu tập ngắm vuốt mình trước gương sau khi cởi bỏ tất cả. Mỗi lần nhìn thấy bóng cô Út trần truồng như nhộng uốn éo, có lẽ vì lạ lùng, con chó lại kêu "ăng...ẳng.."

Cô Út đỏ mặt, cô có cảm giác như nó đang kêu "lăng...lẳng..."

Nhìn cảnh anh họa sĩ lượn lờ như con ong giữa những bông hoa đang chực tàn ấy, bà con trong vùng lại xì xào to nhỏ. Họ nôn nóng muốn biết anh ta sẽ lấy ai trong ba người, có người ác miệng bảo nhau có lẽ anh sẽ lấy cả ba chị em.

Vào một buổi chiều, sự tò mò của người trong vùng càng lên cao và lan nhanh, cái nhà ấy đã không còn thấy xuất hiện bóng dáng của anh họa sĩ.

(còn tiếp) Treo thêm cái hình có vác cái bông trên đầu mà mama lở tay chặt mất cho cả nhà xem nè. Mặc dù có mang kính hơi bị giống con ếch nhưng đây không phải là cô Út. Lu tự chụp khi tắm biển xong lên nhà hàng chén steak đấy, đeo bông vào trông Nu sến vật vã :D

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (1)

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (2)

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (3)

Thursday, February 25, 2010

RẰN RI MÀU LÍNH

Cho rằn ri màu lính lên làm cục gạch trước nè, ngủ dậy viết tiếp chuyện chị em thiếu ánh mặt trời cho cả nhà nghe ha.

Tấm hình này Lu nhờ một mama chụp giùm nhưng thất bại nặng nề, mama cắt cái đầu của Lu làm mất tiêu hoa lan vừa vắt lên tóc đấy.

Hoa màu hồng tươi kinh dị luôn. Đã thế Lu còn đang sắm tuồng chưa kịp mở mắt cười, mama đã bấm một phát rồi.

Monday, February 22, 2010

TÍM CẢ CHIỀU HOANG NHA...

Lu post lên vài tấm hình biển và mặt trời cho cả nhà xem nè. Tháng này trên đảo có nắng nhẹ, mát, không nóng lắm. Có hôm mặt trời đi vắng như sáng hôm nay. Cả nhà thấy biển và mây chỉ cách nhau một sợi chỉ mõng không?

Chiều tối thì có tí mặt trời lặn, Lu chộp được nè...

Không thể nào làm vũ nữ gáo dừa được vì Lu tìm không thấy bán trên đảo, chắc gáo dừa chỉ độc quyền dành cho mấy em da đỏ nắc mông thôi. Lu có chộp được hình gáo dừa của mấy em đó hơi bị nhiều. Ngày kia Lu bay về lại Cali sẽ post lên blog và kể chuyện linh tinh. Bi giờ cho cả nhà xem em bikini tím cả chiều hoang của Lu tạm ha, ngày mai sẽ tới em bikini rằn ri màu lính chiến.

he he, trông Lu sến kinh dị à, bông hoa đầy người, nhưng phải sắm tuồng như thế này thì mới giống gái Hawaii :))

Tuesday, February 16, 2010

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (3)


-"Này...mỡ này...muốn mỡ thì cho mỡ này!"

Miệng lầm bầm, tay liên tục nện con dao bầu xuống miếng mỡ heo đang nằm trên thớt. Tiếng cười đùa, tiếng chó sủa ăng ẳng ngoài sân, làm cô Hai càng thêm bực bội. Trút sự giận dử vào con dao, mắt của cô vẫn lén nhìn qua cửa sổ để xem cảnh tắm chó. Khi miếng mỡ trắng nhờ nhờ chỉ còn là đống bầy nhầy thì cảm giác của cô có phần dịu đi.

Nhìn lại cơn giận của mình bây giờ đã biến thành cục mỡ xấu xí, nát bét, cô chẹp miệng.

-"Chẳng ra cái gì cả!"

Tiếng nước sôi ùn ục của nồi chè trên bếp làm cô sực tỉnh. Vớt vài hạt đậu lên cắn thử, mùi lá dứa thơm lừng sực thẳng vào từng thớ thịt trên mũi cô. Chợt trở nên dịu dàng, tay múc từng muỗng đường cho vào nồi chè, từng muỗng...từng muỗng...đường trắng phao được cô thả nhẹ nhàng và khuấy đều.

Cô đang trộn đam mê của mình vào mùi thơm ngầy ngậy của đậu, của lá dứa.

Ngày nào cô cũng nấu cho anh họa sĩ một chén chè tình yêu. Hôm thì chè đậu xanh, có hôm lại chè đậu đỏ. Bao giờ cũng thế, cô đều lén ăn trước vài muỗng, và vô tình lần nào anh cũng ăn sạch. Anh không biết rằng đó là cái muỗng, đã được cô giử trong miệng hơi lâu một chút, mang hy vọng đem vị yêu của cô trộn vào môi anh.

Cô ít học lại kém ăn nói, nên chỉ biết thể hiện tình yêu của mình vào những món ăn cô nấu cho anh. Mỗi khi nhìn anh ăn từng muỗng tình yêu, đã được cô ăn qua trước, một cảm giác khoái cảm như chạy dọc sóng lưng của cô. Cô nghe người ta nói, nếu lén cho đàn ông ăn chung, uống chung với mình nhiều lâu ngày sẽ nẩy sinh tình cảm.

Mỗi đêm, mang chén chè đến gõ cửa phòng anh, đối với cô, là một công việc thiêng liêng và vui thích. Căn phòng nho nhỏ cuối nhà luôn bí ẩn như một thánh địa. Cô ao ước có ngày được vào đó ngồi nhìn anh vẽ, giúp anh pha trộn những sắc màu tình yêu. Cô trộm nghĩ, pha màu vẽ chắc cũng đơn giản như cô chế biến gia vị nấu ăn thôi.

Một tiếng nói bất chợt vang lên sau lưng, cô giựt mình quay về thực tế.

-"Chị Hai đã nấu cơm xong chưa? tới giờ cho ảnh ăn rồi đó!"

Cô Út vừa về đến nhà đã cất tiếng hối thúc.

(còn tiếp)

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (1)
NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (2)

Sunday, February 14, 2010

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (2)


Từ ngày có bóng dáng đàn ông, ngôi nhà ấy như bừng lên sắc hồng.

Cô chị góa chồng, có sạp hàng tạp hóa, mỗi chiều tranh thủ dọn dẹp để về nhà sớm. Cô hai, trở nên bận rộn trổ tài nấu nhiều món ngon hơn. Cô út, sau giờ dạy học vội vàng về nhà để kịp ăn cơm tối cả gia đình.

Người trong vùng truyền tai nhau rằng nhà ấy đã bắt đầu có khí dương, nay mai thế nào cũng lòi ra thêm vài đứa con nít. Người chị cả luôn miệng phân bua khi khách mua hàng đến nhắn nhe chúc mừng.

-"Trông cậu ấy dáng người nho nhã, nhà cô sắp có phước có phần rồi đấy!"

-"Ấy chết! các bác đừng nói thế người ta nghe được cười cho. Cậu ấy đáng tuổi em út tới ở trọ thôi..."

Miệng chối đây đẫy nhưng đôi mắt của chị lúc ấy chợt long lanh hơn mọi ngày. Chị cuối vội mặt xuống để che dấu đôi má đang ửng đỏ lên như gái mới lớn. Khi ánh mắt chạm phải hai bầu ngực căng nẫy sau làn áo mỏng chị càng lúng túng hơn. Một cảm giác nhột nhạt như kiến bò chạy khắp người khiến chị phải hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh.

Lạ thật, hình như nhiều năm rồi chị mới có lại cảm giác này, cái cảm giác chỉ có khi ông chồng chết yểu sờ vào ngực của chị mỗi đêm. Đặt nhẹ tay lên một bên ngực, chị mĩm cười vu vơ, mơ màng...

Hôm đó, chị mang con chó ra sau hè tắm táp cho nó. Chỉ sau vài gáo nước, có lẽ vì lạnh, nên con chó sủa ăng ẳng và vùng vẫy muốn thoát khỏi tay chị. Nó lắc người nước văng tung tóe làm cho chị và nó cùng ướt sũng như chuột lột. Ngay lúc đó anh họa sĩ chạy đến ôm lấy con chó giử lại. Nó chưa nhận ra anh nên vẫn quậy quọ chực chạy đi khiến anh bị mất đà té chúi nhủi. Cả cái đầu của anh cùng con chó ngã dúi vào ngực của chị, lúc đó chị choáng váng như có luồng điện vừa chạy qua người. Anh bật cười xin lỗi, kéo con chó cùng ngồi dậy và nói.

-"Ngoan, ngoan nào...để yên cho tắm...ngoan nào!"

Con chó như hiểu lời anh nói nên không vùng vẫy nữa, anh vuốt ve tắm cho nó. Chị đứng yên nhìn, mặt đờ đi như mất hồn. Cả đêm hôm đó chị mất ngủ, tay để yên trên ngực, đúng vị trí mà anh họa sĩ đã ngã đầu vào.

Sau lần vô tình va chạm, con chó thường xuyên được cho đi tắm hơn. Chị cảm thấy anh họa sĩ cũng thích thú với việc tắm táp này, vì lần nào anh cũng theo ra để tắm cho nó. Anh đã quen cách tắm nên không còn té vào người chị nữa, con chó cũng không vùng vẫy làm cho nước văng tung tóe. Nhưng...chiếc áo của chị, ngày càng mõng, vẫn như vô tình bị nước làm cho ướt sũng. Chị bắt đầu yêu thích những lúc mang con chó đi tắm. Nếu không vì sợ nó bị cảm lạnh, có lẽ, chị sẽ cho nó tắm mỗi ngày.

Cảnh tượng hai người cùng tắm con chó đã làm cho một đôi mắt nhìn lén từ cửa sổ bực bội thốt lên.

-"Hứ, cứ như mỡ dâng miệng mèo!"

(còn tiếp)

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (1)

Saturday, February 13, 2010

NGÔI NHÀ THIẾU ÁNH MẶT TRỜI (1)


Bướm vàng đã đậu cây mù u rồi...
Lấy chồng sớm làm gì để lời ru thêm buồn...

Tiếng người đàn bà vang lên ư ử lời bài hát quen thuộc. Tấm gương đối diện, đã ố màu, lờ mờ in hình một cái bóng. Cái bóng ngắm vuốt, chải tóc, và thở dài...

Một thoáng sau, có một cái bóng khác lặng lẽ lướt qua tấm gương. Một thoáng sau nữa, lại thêm một cái bóng lướt qua tấm gương theo sau là một con chó.

Cái nhà ấy nổi tiếng nhất vùng vì trong nhà chỉ toàn là phụ nữ, có thêm một con chó nhưng đó cũng là con chó cái. Làng xóm xì xào về việc nhà ấy khí âm nặng quá nên triệt cả khí dương. Lời đồn đãi cũng có phần không sai. Cái số khắc đàn ông nó ảnh hưởng từ bà chị gái lớn tuổi nhất.

Được ông chồng đi hỏi cưới khi chị chỉ mới mười bảy. Duyên số ngắn ngủi, chị chưa qua hai mươi thì chồng đã chết yểu. Người trong vùng rỉ tai nhau chị ta có số sát phu. Cô hai tới tuổi cũng hẹn hò, nhưng không hiểu sao qua vài lần trò chuyện đàn ông họ lặn mất. Có người cho rằng cô hai nhà ấy tuy nhìn bề ngoài không đến nổi tệ nhưng tính người hậu đậu, không có duyên. Cô út trẻ nhất, nhưng cũng không mang được một người đàn ông nào về nhà. Cái nghề gõ đầu trẻ cùng cặp kính cận to đùng trên mặt làm cô nhìn khô khan và nặng nề quá.

Ngày qua ngày, vẫn chỉ ba người đàn bà lượn lờ ra vào trong ngôi nhà thiếu khí dương ấy. Thật ra phải nói là bốn mới đúng, âm khí nặng nề ảnh hưởng lên cả con chó cái bụ bẫm đang độ sinh sản. Có lẽ nó cũng cao số nên không thấy một con chó đực nào bén mãng lại gần. Lời đồn cứ truyền đi, đàn ông ngại tiếng chẳng tìm đến, nhà ấy vẫn không có bóng dáng đàn ông.

Bất chợt, một hôm người thấy nhà ấy xảy ra chuyện lạ, thấp thoáng có bóng một người đàn ông xuất hiện. Cả vùng xôn xao như chim vở tổ, nhà này rỉ tai nhà kia rủ nhau đi xem mặt người đàn ông lạ.

Họ càng bất ngờ hơn khi biết đó là một họa sĩ trẻ, đẹp trai, chưa đến ba mươi tuổi...

(còn tiếp)

New drawing HOÀNG HÔN của Lu là hình minh họa cho câu chuyện ;))

Friday, February 12, 2010

NÀ NÁ NA...

Cả nhà yêu quý!

Mấy hôm nay công ti Lu bận rộn quá, ngày nào Lu về tới nhà cũng 9 giờ đêm. Mệt nên không có hứng viết gì cả, vã lại sinh viên làng art đều khăn gói ăn tết cả rồi, nên Lu tạm đóng cửa trường.

Lu chúc cả nhà năm mới được nhiều may mắn, trí tuệ minh mẫn, và sức khỏe dồi dào. MAY MẮN, MINH MẪN, KHỎE MẠNH, cả nhà mang ba chử này vào năm mới thì sẽ có đủ tất cả những gì mình cần.

MAY MẮN, sẽ mang lại cho cả nhà luôn gặp may trong công việc, cũng như tình yêu. MINH MẪN, sẽ giúp cho cả nhà lúc nào cũng thông minh trí tuệ. Có đầu óc thì mọi việc sẽ trở nên dễ như cơm xườn, kiến thức sẽ là chìa khóa mở tất cả các cánh cửa thành công cho cả nhà. KHỎE MẠNH, đây là điều ai cũng cần, vì có sức khỏe thì mới có thể có hạnh phúc mà hưởng được sự may mắn và thành công, phải không cả nhà?

Mấy hôm nay Lu chỉ nhìn trời nhìn đất để tìm hứng viết truyện tình củm, nhưng tình hình thật đáng xấu hổ là chưa nẹn ra được cái chi chi hay ho cả. Chỉ mang được một ít mây lang thang vào tranh vẽ bậy thế này thôi.

Lu yêu mây, mỗi lần nhìn lên trời thấy có nhiều mây trắng như thú nhồi bông là Lu khoái lắm. Tặng cho cả nhà một chút mơ màng mây trắng. Trắng tinh như khi lòng mình chưa bị sự đời vẫn đục làm hơi bị đen. Nhẹ như bông để lòng mình luôn xem nhẹ mọi thứ rắc rối của cuộc đời mang đến. Mơ màng lang thang như mây để thấy lòng mình còn lãng mạng và yêu đời lắm lắm. Vậy đi héng! cả nhà vừa ăn tết vừa ngắm mây cho vui.

Nếu không có gì thay đổi, mùng 3 tết Lu sẽ vác cả nhà theo Lu sang đảo Hawaii mần vũ nữ gáo dừa và ăn thịt mọi da đỏ. Lu thích làm dế mèn phiêu lưu ký để tìm hiểu tiếp về văn hóa của người da đỏ, khi họ chạy di cư tứ tán khắp nước Mỹ, xem coi nó có gì khác biệt ở từng tiểu bang hay là không?

Năm mới lì xì cả nhà một cái chụt chịt lấy hên...chụtttttttttt!